Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Này này này, đừng có nói sang chuyện khác, Cố Thịnh, cậu chưa trả lời đâu đó.” Có người nhắc nhở.

Chỉ một câu nói như vậy, mọi người đã ngay lập tức phản ứng lại, suýt chút nữa đã để Cố Thịnh chuyển chủ đề thành công rồi.

Thấy đám người đó phản ứng nhanh như vậy, Cố Thịnh tặc lưỡi, anh cười rạng rỡ nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ coi cô ấy như em gái, chúng tôi cũng không hẹn trước với nhau, cô bé đó là học trò của ông ngoại tôi, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đó, ông ngoại sợ cô bé đó ra ngoài một mình sẽ không an toàn nên bảo tôi đi cùng cô ấy mua sách, sau đó đưa cô ấy về.”

Cố Thịnh mặt không đỏ tim không đập mà giải thích một cách chững chạc đàng hoàng.

Nhìn thấy Cố Thịnh như vậy, các bạn cùng phòng nhìn nhau, xác nhận Cố Thịnh không hề nói dối, mà theo tính cách của Cố Thịnh, chuyện như thế này anh cũng không thèm giấu làm gì.

Có rất nhiều cô gái thích Cố Thịnh, chuyện hôm nay có lẽ là bọn họ hiểu lầm rồi.

Sau khi giải thích rõ ràng, Cố Thịnh lại cầm chậu lên, sau đó lấy một bộ quần áo rồi chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Tô Chấn Hưng nhìn thấy Cố Thịnh đi ra ngoài, anh ấy cũng cầm một cái chậu rồi chạy theo.

Chạy được vài bước, anh ấy đã đuổi kịp Cố Thịnh ở phía trước.

“Cố Thịnh, đó là Thẩm Đường sao?”

“Ồ, cậu cũng nhìn thấy à?” Cố Thịnh nhướng mày cười đáp lại.

“Tôi ở cùng một chỗ với bọn họ, tôi cũng đâu có mù, sau có thể không nhìn thấy được chứ? Vừa rồi cậu nói Thẩm Đường là học sinh của ông ngoại cậu, sao tôi nhớ Thẩm Đường mới đang học cấp ba mà?”

“Cô ấy tới đây để tham gia cuộc thi toán học ở trại đông, ông ngoại của tôi là giáo viên giám thị, vì vậy trở nên quen biết.” Cố Thịnh thản nhiên trả lời.

“Vậy đó là định mệnh rồi, như thế mà cũng có thể gặp nhau được, nhưng mà Cố Thịnh náy, cậu thật sự không có một chút gì với cô bé kia hả… à thì, suy nghĩ đó?” Tô Chấn Hưng nháy mắt hỏi.

Cố Thịnh liếc nhìn bạn mình, anh không vui nói: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Tôi chỉ coi người ta là em gái thôi, một cô bé mười mấy tuổi, tôi có thể có suy nghĩ gì chứ?”

Cố Thịnh nói xong, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi đúng là có ý nghĩ với Thẩm Đường, nhưng tôi không phải loại cầm thú.”

Tô Chấn Hưng thấy Cố Thịnh như vậy thì cũng tin anh ngay lập tức.

Nghĩ lại cũng đúng, Cố Thịnh là con một, từ nhỏ anh đã không có chị gái hay em gái gì, khi thấy một cô bé ngoan ngoãn như vậy thì cũng coi người ta là em gái mà thôi.

————

Ở một bên khác, Thẩm Đường đã dọn dẹp xong và chuẩn bị đi đến đội huấn luyện.

Khi tìm thấy ký túc xá được phân tới, Thẩm Đường đẩy cửa đi vào.

Ở chung phòng còn có mấy bạn nữ nữa, tổng cộng có sáu bạn nữ cùng một phòng, Thẩm Đường đến tương đối muộn, sau khi cô vào, năm bạn nữ khác ở trong ký túc xá đều đang cúi đầu làm đề.

Mấy người nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đường một chút, nhưng lại không thèm nói một câu mà cúi đầu tiếp tục làm bài.

Thẩm Đường sờ sờ mũi, cô ngượng ngùng đi vào cửa rồi dọn dẹp giường chiếu.

Bởi vì đến khá muộn nên chỉ còn giường ở trên, Thẩm Đường trèo lên, sau khi dọn dẹp xong, cô quyết định nằm trên giường đọc sách.

Thẩm Đường biểu thị: Trời, thông suốt rồi, các bạn học sinh giỏi cùng phòng trong ký túc xá thật lạnh lùng mà.

Nửa đêm, Thẩm Đường đang nằm trên giường ngủ say, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng giữa phòng ký túc xá.

Thẩm Đường đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, cô nhìn bóng người lắc lư giữa phòng, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt chăn, còn đôi mắt to tròn cũng mở to nhìn chằm chằm bóng người kia.

Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Đường ôm chặt chăn, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: Giàu mạnh, dân chủ, văn mình, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp luật, yêu nước, chính trực, thân thiện…”

Bạn học đứng giữa ký túc xá đột nhiên nhìn sang chỗ Thẩm Đường, đôi mắt của bạn học đó nhìn chằm chằm Thẩm Đường một hồi lâu.

“Cậu đang làm gì vậy? Nói mớ hả?” Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên trong căn phòng ký túc xá yên tĩnh.

Thẩm Đường chớp chớp mắt hai lần, cô dùng vẻ mặt vô tội để muốn nói: Bạn học à, lời này tôi nên hỏi cậu mới đúng chứ?

“Vậy cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Đường ôm chăn mềm mại hỏi.

“Tôi ăn nhiều, bụng có hơi không thoải mái nên đứng dậy vận động một chút.” Bạn học nữ nhìn Thẩm Đường một chút, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ấy nở nụ cười rồi hỏi: “Cậu sẽ không nghĩ là ma đấy chứ?”

“Ma, có ma sao?” Giọng nói của Thẩm Đường run rẩy, đôi mắt của cô đảo quanh bốn phía tối đen như mực.

À thì, cô có hơi… sợ hãi.

“Này, hôm qua cậu thật sự cho rằng tôi là ma hả?”

Thẩm Đường cầm bàn chải đánh răng chải qua chải lại, trong miệng cô đều là bong bóng, ngay cả khóe miệng cũng bị dính một ít bọt bong bóng màu trắng, hôm nay quầng thâm mắt của nàng hơi nặng một chút, khi nghe thấy bạn học nữ bên cạnh nói chuyện, cô dùng vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn qua.

“Bạn học à, cậu như vậy rất đáng sợ đó, cậu có biết không? Cậu nhìn tôi xem, nhìn quầng thâm mắt của tôi này, bây giờ tôi trông có giống một loài động vật không chứ?” Thẩm Đường hỏi.

“Ha ha ha, thật ngại quá, tôi lỡ ăn quá nhiều nên bụng hơi đau, hơn nửa đêm, ta cũng không muốn quấy rầy đến mọi người, vì vậy đã cố ý bước nhẹ một chút, không ngờ rằng vẫn dọa cậu.” Bạn học nữ nhìn quầng thâm mắt kia của Thẩm Đường, nhịn không được mà bật cười.

Làn da Thẩm Đường trắng nõn, quầng thâm mắt trên mặt thoạt nhìn càng thêm rõ ràng, nhưng mà bạn học nữ cảm thấy bạn cùng phòng xinh đẹp trông rất đáng yêu..

Đúng vậy, giá trị nhan sắc quyết định cho dù bây giờ cô có giống như gấu trúc thì cũng là con gấu trúc đáng yêu nhất, mềm mại nhất.

“À thì, thật ngại quá, tôi xin lỗi, tên ta là Thanh Dương, cậu tên là gì vậy?”

“Sinh Đường.” Thẩm Đường ngậm bàn chải đánh răng trong miệng nên nói không rõ.

“Cậu tên gì cơ? Cái gì Đường thế? Tôi không nghe rõ.”

eyJpdiI6Ik16NW50TFM2c2l4RktiQytDNnJJU2c9PSIsInZhbHVlIjoieGhsTkpXR095S094WWowTnJtR2JRYzFweEs4ZktHbGFTWXBGVjRYa0s0NkhMWlwvXC9cLzlYdXA3TGV0eVE2NnlWZ0lXeDBINm9CNnVxdnVscmxYXC96eTQwa2V0OThUU0JEbVdmdDFYeU5MSk9KZndFbFZOMDZpZGprYWNSeWVUY1FrNXZBXC9NVWhnM1NjSmR0b3o0XC9qZHhKdTlpalV3NVQ3N3hNcjlsMnFuMFF1SXo5cXdqRU1UM1VpT2NvZGN6SEl3dlZBZnFDb2FZaGxhemhwamljdDU4R0RwUDBvY0V4dmJnTzRcL1p5SWYrRVVkVzlZbmc0Q1pXOEZ4TUMwd3htYmlIckEzQnd1bmNTR0xMY3d1d1k4VnJVK1poM1JzUFB4Y3JLUUNDRlwvd0ltVGM2ZFhNY0RKMHBubm5LVzZEclJocWpiSGpVRExPeFpcL0Zza1V0OXQzeXk2b0ZHNHVFT0s3SW43bFNDUzdTTFpuWXRWclkwOWN3ZEhvaVBYUFR4Q1VGejVZNFNYNHFyc01qUlwvZXNWWlVTWFB5REVaTHZBb1VPZmFhTFhhZmdPTnE2Z2tcL0IzbzA0ejZPRitzMFVBc3dQRjN3NkN3SDBFdEhveEk5ZmxnS3Z6anhDRlBtR1ZTdFpDSmIyQURueGgwaUZBS3QzOTVaam9nWmdDSVFwSEc5c21oRFVpXC9IWXNXNUxcL25hK0ZobWNoSSt1SVwvOGd3aTVHTk51YzFUZWg5eUorenhUZU15TzhXck1cL1ZCVXVROWFxckUrNDFlRDF6SGJWSitIaVFNdDBZWFpUXC9QWWZ6QVFEbzBEblNKXC9lY1h5VGJ0NXlaZVI4aUJCbmk0aytDelwvbVp2M1JjdXBjVkt4SEdkWUtlVVBWbmd0bmJZQWpvQ25jbzB5UHZYM0lybWJrXC9QM0JtaFFGN1NNb3dCc1ZhRCsrRTYzNm55T0FaczRweUpqYU5adE1YMGhGbk5PMUhrUVpvSHJqZTdzU3BTVnF5b2FLMDZsVE9MNUZwM2dBZTVTaEdwT2Vaa2tPMko4TEVOckp1NWc0TGFsM0RcL2tXQjdBcTR1Tkl6dkUzWW01XC9EQWQ2Z2FOeUpPT1pQWHU4a0ZDMiIsIm1hYyI6IjJmYTQ3MDljOWM4YzUzOGU4ZjYyZWNlZGFjODU4NmMxNjc3MzVlMDEwZDczMTMxMjkxYmY5YjExNGJjNTM4YzEifQ==
eyJpdiI6IkpsNWNPZFhEdEF2aUYwcnp3a21GUFE9PSIsInZhbHVlIjoiSytkTW1IUlFWekN6ZVJ1NzBqaWZHMFc4V2t1VkNmWlJTSkQyRzl2Vm1QUzdFN2ZmMVQ1d2VwNUVLakV3Vm9NbGRsZnh0YjFwVWErT3N2T0RKVm16V2wzY28yN1d3TVFETHFwbG1Na3RjcHRzczNYNU42M25sWVQ3THc1MmR4OW1GVjVFT1FFMkw2NTdWSlVhVVROeDhtTFwvSFRqVEhhMkJYWVVJemZkTm9UeWR3cUprOXdnK09SQ25STkJXTndxTkswcktNVkFJbmZOYlRSR0dMS01pZ1FoeFhpZ0tPTGE3bGhaVlZnNjVhYjRETVwvYVNKMkdUVks0aDR6dWhCOXNFaFY4VVdGQTlLcUtNU2FsSmRiUjJDaXBzSDB5Y2xSZlBBY0VueGVZXC9cLzZPVGRvVFlmTnZtSTdqbUtVSVR2ekJjNFdTTjI1Z1pReWZUSUY5Y3FldWRuR2Yyc0U4Ym9JNEVtR2NmRkUrU2Y3bFIwWU0rS1EwSFhqUWwrVmIza0xJZ0xta3kxRWMrVno5V29rdVF6Z3p3MitkOW9PZmNPdng4ZzBjKzRhXC9udVwvQ2hqakQ4TWpLWXkwQmlZaUFqbmNjdnlLSHROVlVcL0gzZWhIYng5Zk1IUlh1RFgrODRzTlhvbVgrSWo5QU5WemhlSFwvbTBIK0FabVdIVitYUWpYcUxGN3pQeTNkcUhRRWlyYjdcL3FiZ0J4V2p2SjFEUWplbDh4dUF3eDhmbGtIdG45ck9oMit4VFdrNUlBOG1zVXViSmFOejRJeG1RYVorQytlVVwva0lhZTBmSmc4bm9yYVU0VkQ2MFkrS255b0NadDdxeEc5XC84T25uQzFxS0tOR1RFM25vN2JMallNUnk4OTRWa1U2elg0TER0ZlpxYmFOc3RmazBEZkdRS29cL1hmRUk5d3VtNjlZSWpJU1RyMlZ2VHN2Mm1ObnFOXC9BcUM5TnFRMFdzd2d2T09kSVpoOW5US3MyenMxYk1BcWJCcVRLNjlka21wSDFEeU4wWjlWekQ5aWlzNUpvUEp2VEd2OGo1Qk5FYUxhNGh1XC8yQVAwWmRpY0d6aDh0SGtncG9GcG80NThkYUlhZmJKU0xQbGRFTnVSYjQ1MU04cFZhYWFhZDRhSVFENHVMM2NFN1JcL2tZUnRIb2hDVHFkN2tLb0NRRmVzOUVKYWVpZ1R6RE5ybFE0YXlOU1U2MmZKUFwvQ1lNVWpWUUdON1krZHpRcVJjOFwvVG04bkVhbXBNM2pONjViTzB1SVJUWVA0SCs1TnV6cEptTGtDMEwyWmY5Vk9FMjZ5MGZrbjIyRm5MbWFOeFwvejlLZ0dwcUpZUUFmcm1cL2VVQXVaNmtyVkJJTUpcL0l1ZUQwMnF3ZUJ5WlQrazhJNEowa2daQXhTT29HWlFxMjE1cmc3Nzk0RjMyU2xIOWxLT1BONmJzMHR3aGdGV3oxVG5MWmJTbWtlayIsIm1hYyI6IjE2NWU1MDJlN2I5YTJiNWZhZTYzMmNjMjdmZDliZDU4MzU1NTM2ZGQ1NGIwNGM2NTBlYTA3Yzg5ODMzY2ZjODAifQ==

“Ừm?” Vẻ mặt của Thẩm Đường mê mang, cô ngẩng đầu nhìn đối phương: “Cậu biết tôi hả?”

Ads
';
Advertisement