"Hử?" 

Lão tổ nhà họ Lâm tò mò nhìn Vương Bác Thần, ông ta muốn biết, Vương Bác Thần sẽ dùng cách gì để phản kích. 

Một con kiến Thần Kiều cảnh nhị trọng, dám chủ động công kích ông ta, 

Thật sự là không biết lượng sức mình mà. 

Có lão tổ ở đây, Lâm Thiên Thành không lo lắng Vương Bác Thần sẽ chạy thoát. 

Lâm Thiên Thành oán độc nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, ông ta không ngờ tới, Vương Bác Thần sẽ ép ông ta đến mức này. 

Thằng nhóc súc sinh này, giấu đến sâu xa. 

Đã tính kế chết nòng cốt của nhà họ Lâm, còn khiến nhà họ Lâm nội loạn. 

Lực sinh mệnh của Vương Bác Thần bắt đầu thiêu đốt. 

Anh thực sự không cam lòng, còn chưa cứu được mẹ ra, còn chưa giết được Thiên Đình, anh đã phải vận dụng cấm thuật của nhà họ Vương. 

"Dùng cấm thuật thiêu đốt lực sinh mệnh để tăng thực lực sao? Thật ra khá thú vị." 

Lão tổ nhà họ Lâm vân đạm phong khinh, không hề để Vương Bác Thần trong mắt. 

Nhưng hai mắt Lâm Thiên Thành lại mạnh mẽ co rút, nội tâm có hơi bất an. 

Ông ta không dự đoán được, Vương Bác Thần còn ẩn giấu một thủ đoạn như vậy. 

Nhưng cấm thuật thiêu đốt lực sinh mệnh cho dù có mạnh mẽ hơn một ít, cũng là con đường chết mà thôi. 

Khó trách thằng súc sinh này trước đó không hề ra tay, xem ra nó cũng biết, vận dụng loại cấm thuật này rất nguy hại. 

Trên mặt Vương Bác Thần, hiện ra một tia kiên quyết. 

Cấm thuật của nhà họ Vương, anh vốn muốn dùng để đối phó với mấy kẻ của Thiên Đình, nhưng hiện tại lại không thể không dùng ở nhà họ Lâm. 

Anh còn chưa nhìn thấy mẹ của mình, sẽ chết ở đây sao? 

Vương Bác Thần cười tự giễu, lẩm bẩm nói: "Mẹ à, con xin lỗi, Con trai bất hiếu, không cứu được người. Ông nội, ba, con đã phụ sự kỳ vọng của hai người, không cứu được mẹ ra." 

Lực sinh mệnh của Vương Bác Thần đang bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, hơi thở trên người anh, không ngừng mạnh lên. 

Huyệt Tử Cung trên người anh, bắt đầu được thắp sáng. 

Rồi sau đó, theo thứ tự là huyệt Hoa Cái, huyệt Thiên Đột, huyệt Liêm Tuyền, huyệt Thừa Tương. 

Tám huyệt vị lớn của Thần Kiều cảnh, đã được thắp sáng toàn bộ 

"Thần Kiều cảnh bát trọng? Sao có thể chứ? Đây rốt cuộc là cấm thuật gì chứ?" 

Sắc mặt Lâm Thiên Thành thay đổi, hơi nghĩ mà sợ. 

Cho dù biết, cấm thuật này của Vương Bác Thần là một con đường chết. 

Nhưng ông ta vẫn bị dọa sợ rồi. 

Nếu lão tổ không tỉnh lại, Vương Bác Thần vận dụng loại này cấm thuật với ông ta, chỉ sợ ông ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. 

Lão tổ nhà họ Lâm lắc đầu nói: "Thật ra có chút ý tứ, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy, có thể tăng thực lực của cậu từ Thần Kiều cảnh nhị trong lên tới Thần Kiều cảnh bát trọng. Đáng tiếc, cuối cùng không phải lực lượng thật sự, chỉ là phù dung sớm nở chóng tàn mà thôi. Ta đoán, cậu dùng lực sinh mệnh để vận dụng cỗ lực lượng này, nếu là bùng nổ xong, lực sinh mệnh hoàn toàn thiêu đốt không còn, cậu cũng sẽ chết đúng không?" 

Vương Bác Thần cười điên cuồng, vận dụng loại cấm thuật này, máu trong người anh đều trong trạng thái thiêu đốt, mỗi một tấc da thịt, đều tựa như đang dùng dao nhỏ cắt xẻ. 

Rốt cuộc anh cũng biết, ngày đó khi cha đã vận dụng cấm thuật, đã phải thừa nhận thống khổ ra sao. 

"Tên chó má, ông muốn nhìn một chút phải không? Tôi cho ông nhìn đủ!" 

Vương Bác Thần đã điên cuồng, một quyền đánh về phía lão tổ nhà họ Lâm. 

Dưới một quyền này, không gian bắt đầu run rẩy, tựa hồ không chịu nổi loại lực lượng này. 

Không khí ngưng trọng, phảng phất như cỗ lực lượng này, chạm vào một số thứ không thể tưởng tượng được. 

Đây còn không đủ. Nếu chỉ là như thế, thật là vô dụng. 

"Quỳ xuống!" 

Lão tổ nhà họ Lâm nhẹ nhàng ấn một chưởng xuống, Vương Bác Thần dùng toàn lực đánh ra, thế nhưng bị ông ta nhẹ nhàng cản lại. 

Hoàn toàn là hai loại lực lượng khác nhau. 

Tựa như còn có lực quy tắc. 

Lực lượng của Vương Bác Thần, hoàn toàn bị áp đảo. 

"Trong mắt người đời, Thần Kiều cảnh đúng là rất mạnh, nhưng cũng chỉ là rất mạnh mà thôi. Thông Thần cảnh, là lực lượng cậu không thể nào tưởng tượng được." 

"A -" 

Vương Bác Thần bi phẫn hét lên, anh bị lão tổ nhà họ Lâm dùng một chưởng nhẹ nhàng này, ép quỳ xuống dưới đất. 

Anh đã là Thần Kiều cảnh bát trọng. 

Có thể tiện tay bóp chết Lâm Thiên Thành. 

Nhưng mà ở trước mặt lão tổ nhà họ Lâm, vẫn là như vậy, một kích không nổi! 

Vương Bác Thần vốn là đã bạc đầu từ cái chết của Vương Hạo, giờ phút này lại bắt đầu rụng ra. 

eyJpdiI6IjV4NVBtUnpkNGEyRCt1OWMrYmdPSWc9PSIsInZhbHVlIjoiNVJETjlYakROOE5wa3ZpTmQwNHhuWFdmTDNUbEkyZ3ZQbkRnNWtQSDRuZkZmMHBqQVJDbWt3ZWRJZXJkYVZGYllwXC90YjlodGU0ZWRDdUlwVjFwZGFKWjRHd3NzWEZBc2pSdkVwXC9nazk3cFVWbmdiXC9ZbDFkUnJQNVJVZUZ1SlwvWjVKYThuNVVsQmhyOFpOSVEwNTc0NCs0UWFZWlM2dWJCQk5BMklnR3FYOTNUZHFkcWd2S2JYQWx3S3JkdlM4d0RuN3JVemRWVFNVRVo2NjVNWUpFSWxjeWZqRkFnWlwvYk5lNFJnSEduT1dLTmR5YVwvbkNmc21NOVBreHdpTmVhcWE5MEtVQTYzekhzdG5DREpcLzlQWXZRPT0iLCJtYWMiOiJmZDE1MjQ2ZjYxMDJhOTNjYjVmZDRhZDMwMTRhMzdhZTkyOTA3MDhjMzI5OTI0MTE3YzI1NmVjODViYzZhMGExIn0=
eyJpdiI6IjVzMGRJZmVqZTlYT0JCaXhVVGJKM3c9PSIsInZhbHVlIjoiMklJV1BZN2dMUkdcLzY5UHkwNTNyQVd3SGtZSzNjcnJTaGY5TXQ1TTlHMzkzbXpzRDBTb01icjJBc1phODVEamFEb01wZGp2NmpwdGdrbFlYeUUySXdLdXp0XC9SM0RhdDN2M0dMRFhLejgwQ3JBQ0N3VGl1XC9vQmVGSWF4SENVa25STWFZdnd0UWlUUGlMZXJsdDJ2eFBqQUxKNmR2RXpDQlZPWGZNMGxGcTc1eWxpRHB5QjlTR3BkaThabWpLM2o4a200WDlraXhIa3JYZmZ6NVdiRGVGeUNMaEZYeG04WVAwMmVzRmRPdkE5az0iLCJtYWMiOiJkMTY0YjM2MDU0YzQ0NGUzOWUyNzZlOWQ2ODMwNzkxZDZiODQyZDk4NGY1ZmQzOThmN2FiNjYyNzQxMWJlNWNhIn0=

Vương Bác Thần ngửa mặt lên trời rống giận: "Tôi! Không! Cam! Lòng!"

Ads
';
Advertisement