Cảnh tượng quỷ dị như vậy, cười tà mị. 

Khiến cho trong đầu Vương Bác Thần nổ mạnh một tiếng, da đầu tê dại, sởn tóc gáy! 

Đây là hình ảnh tuyên cổ trước đó. 

Chính là, anh thấy được một người thanh niên giống hệt mình. 

Càng không thể giải thích chính là, anh cảm giác, người kia chính là anh. 

Loại cảm giác này không phải suy đoán, mà là cảm giác đương nhiên. 

Nên chính là anh. 

Đó là một loại cảm ứng tự nhiên. 

Nhưng chính là loại cảm ứng này, khiến trong lòng anh sợ hãi. 

Cho nên mới bị dọa như vậy. 

Anh không biết tại sao lại như vậy, cũng không hiểu được. 

Khó có thể giải thích. 

Đó là một loại liên hệ không thể nào nói rõ ràng ra được. 

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhìn thấy, người trẻ tuổi trong quan tài vẫn an tĩnh nằm đó, trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc. 

"Hử? Sao lại thế này?" 

Vương Bác Thần đầy mặt nghi hoặc. 

Vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy mình trong quan tài đen, còn cười quỷ dị với chính mình nữa. 

Nhưng mà bây giờ, cỗ thi thể trong quan tài kia, vẫn nằm đó như cũ, trên mặt cũng đeo mặt nạ, căn bản không hề lộ mặt. 

Giống như tất cả những chuyện vừa rồi, đều là ảo giác của anh. 

"Không thể nào là ảo giác, chắc chắn không thể!" 

Vương Bác Thần nhíu mày, một màn vừa rồi kia, anh có hơi không phân biệt được là ảo giác hay là thật. 

Đúng là rất quỷ dị. 

Đại Tư Tế đeo mặt nạ hoàng kim, vẫn vây quanh quan tài như trước, nhảy vũ điệu hiến tế quỷ dị. 

Hai mắt Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Đại Tư Tế màu vàng kim, hình ảnh tuyên cổ trước đó này, rốt cuộc là truyền đạt loại tin tức gì chứ? 

Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt Vương Bác Thần biến đổi, mồ hôi lạnh ứa ra. 

Trước mắt nào có quan tài màu đen nào, làm gì có thi thể nào, cũng chỉ có một Đại Tư Tế màu vàng kim, vây xung quanh một thanh kiếm mà ngâm nga chú ngữ. 

Trên thân kiếm, có một giọt máu tươi. 

"Lại thay đổi! Rốt cuộc hình ảnh nào mới là thật sự?" 

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, muốn rời đi, lại phát hiện hai chân mình không có cách nào nhúc nhích. 

Anh không rõ bản thân mình làm cách nào mà đi được đến đây, rõ ràng biết tất cả đều chỉ là ảo giác. 

Nhưng bây giờ lại cho anh cảm giác cực kỳ chân thật, anh không biết nên trở về bằng cách nào. 

"Anh đã đến rồi à?" 

Ngay trong lúc Vương Bác Thần ngây người, Đại Tư Tế vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. 

Dưới lớp mặt nạ là cặp mắt cá chết đang nhìn thẳng vào anh. 

Đó là một đôi mắt chỉ có tròng trắng! 

Nhìn chằm chằm khiến anh nổi da gà đầy người, lông tơ dựng đứng! 

Vương Bác Thần hoảng sợ phát hiện, chính mình không thể nào động đậy nổi! 

Phut! 

Một ngụm nước phun thẳng lên mặt Vương Bác Thần, ngay sau đó, giọt máu tươi trên thân kiếm kia bay thẳng tới trên ngón trỏ của Đại Tư Tế vàng kim. 

Ngón tay của Đại Tư Tế vàng kim chỉ thẳng vào giữa mày của Vương Bác Thần. 

Bùm! 

Trong nháy mắt này, trong đầu Vương Bác Thần như thể muốn nứt ra. 

Đầu anh đau như muốn nứt ra, tựa như không thể chịu nổi giọt máu này. 

Ngay sau đó, giọt máu này giống như một ngọn lửa, châm lên ngọn lửa trong máu tươi của anh, mãnh liệt sôi trào, bốc cháy lên. 

Thần huyết tộc Hiên Viên, thật sự thức tỉnh rồi! 

Vương Bác Thần đau đớn kêu lên một tiếng, tất cả những hình ảnh trước mặt đều biến mất không thấy đâu, anh đột nhiên mở hai mắt, lại kinh ngạc phát hiện. 

Lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, mà chính anh, lại ở một nơi xa lạ. 

Phóng mắt nhìn ra, mặt đất màu hồng, phảng phất như đại dương máu tươi mênh mông. 

"Đây cũng là ảo giác sao?" 

Vương Bác Thần hoàn toàn ngây ngốc. 

Cho rằng đây chắc chắn vẫn là ảo giác, nếu không lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, sao có thể biến mất giữa không trung, chính mình sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này. 

"Anh Thần!" 

"Nhóc!" 

Thình lình vang lên hai giọng nói, khiến Vương Bác Thần cảm thấy tinh thần hơi loạn, anh lắc lắc đầu. 

Chắc chắn là xuất hiện ảo giác, nếu không sao lại nghe thấy giọng của Nhạc Ẩn Long và Tháp Linh chứ? Nhạc Ẩn Long kích động chạy tới hỏi: "Anh Thần, sao anh lại cũng tới chiến trường của thần chứ? 

Chiến trường của thần? 

Vương Bác Thần sửng sốt, hai người xuất hiện trước mặt, đúng là Nhạc Ẩn Long và Thấp Linh 

Anh hoàn toàn mơ hồ, đây là lại làm sao vậy? 

Là ai đưa mình đến nơi này chứ? 

Anh không nhịn được nhớ lại hình ảnh mơ hồ kia. 

Thanh Hà khóc lóc chạy về phía anh, gọi tên của anh... 

eyJpdiI6ImxqdjhzcVVWODFGNktYbXp5Qmswcnc9PSIsInZhbHVlIjoiRTduRHRZT2FlYzJCbTBpb3V5emZ6NEkrQkp5Z01Ham1tQjBHOUpmUk5OYzF3RXhKY25UcU1xajY2cjNDanBYQm11XC9rVldyYWVDWjkrOVdaSWlrclRuVlhLamtGTlZRRzBIVEdzTUQ5SU9pdFMwMldLN0JVWVwvbmc0d0M5V1hKMHVvUlVvT3pqQnY2ZjZjSVA1SmxTNUVYTGoxKzBCT2tIRHJwZSsydDVBODgxKzZ6YnNMWjJQblphK2VLSVM5RFhFMnFrT0xzeWJsUEZtdllTaUsyN0N3PT0iLCJtYWMiOiIwZWYyNTRhNDQ3MDZmNTMzODhjYWJiYWY2MmU1YTJiZDRjNzJlMmM1ZWM4YmI5ZGVmZWI2MmI3N2Y2NmNhY2YxIn0=
eyJpdiI6Inc2Y0JKekkzY2xBbjI1TjY5N29qSGc9PSIsInZhbHVlIjoia1wvd08xOVpKbmRMeHluakJIZVBjXC9UWXRXektSemFGaEZlWEtrd096dE5nTjVXczExNno4NWhJVXZZeW5mako1VENmRUtjWUxrZGZjTTdYaTZKNDNjUmZJT3phbEhxUzhWMEtoWldaMGMyRHBrM0tYSGV6eklJNWRYOVlBa3BuV3NWV3BcL1dEWWhDTmF3TDZ2andscEREcEJadTJQOUZ1MUtvem8yN2RjQ21NPSIsIm1hYyI6ImMyYzc2ZWIyMjYwOGY0NmJjYjMzZGFlZTQyNmQ5MTFhZjc0Y2E3MDVmYzIzOGE1M2IyY2Y2OGZlMDhkMWMyY2UifQ==

Chẳng lẽ, Thanh Hà đã cứu mình sao?

Ads
';
Advertisement