"Cậu tỉnh lại cho tôi! Cậu không thể chết được, tỉnh lại cho tôi!"
Lão tổ nhà họ Lâm sắp điên rồi, muốn ngăn cản lực sinh mệnh của Vương Bác Thần xói mòn, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.
Vương Bác Thần đã sắp chết, chẳng những mất đi vật chất thần tính của anh, mưu kế nhiều năm của Thiên Đình bên kia cũng đều sẽ thành công dã tràng.
Nếu Thiên Đình bên kia biết, Vương Bác Thần ở thời điểm mấu chốt này chết đi, nhất định sẽ không bỏ qua nhà họ Lâm.
Những tên Thiên Đình đó không còn bao nhiêu thời gian, sống mấy ngàn năm, mặc dù có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng đến thời điểm đèn cạn dầu.
Bọn họ không có kiên nhẫn chờ đợi một Vương Bác Thần xuất hiện, huống hồ cũng không còn nhiều thời gian chờ đợi như vậy.
Cho dù trong người con gái Vương Bác Thần cũng có hai loại thần huyết, nhúng bây giờ mới bốn năm tuổi.
Tiêu tốn vài thập niên nuôi lớn một đứa trẻ, bọn họ đều không có nhiều thời gian như vậy.
Cho dù là ngũ đại thần lão của Thiên Đình có thể chờ, nhưng những lão tổ của nhà họ Tiêu là không thể chờ được, bọn họ không mạnh như ngũ đại thần lão của Thiên Đình, có thể cố gắng đến bây giờ là dựa vào ngủ say.
Bọn họ không thể nào chờ được hai ba mươi năm nữa.
Huống chi, lại chờ hai mươi năm, con gái của Vương Bác Thần kia cũng không nhất định có thể trưởng thành đến trình độ như của Vương Bác Thần bây giờ.
Rất nhiều thứ, đều phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, không phải một sản phẩm thí nghiệm nào cũng đều có vận khí như Vương Bác Thần.
Sắc mặt Lâm Thiên Thành trắng bệch hỏi: "Lão tổ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Câm miệng!"
Lão tổ nhà họ Lâm không ngừng truyền thêm linh lực cho Vương Bác Thần, muốn ngăn cản Vương Bác Thần chết.
Vương Bác Thần châm chọc cười, hơi thở vô cùng suy yếu.
Trong mắt anh, bắt đầu chậm rãi mất đi ánh sáng.
Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh.
Mẹ, Thanh Hà, Dao Dao, mẹ vợ...
Hình ảnh của những người này từng đám hiện lên trước mặt anh.
Anh vươn tay, muốn bắt lấy thứ gì đó.
Cuối cùng, vô lực rũ xuống.
Trong hoảng hốt, anh thấy Thanh Hà chạy về phía mình, cô đang khóc, còn gọi tên mình.
Anh cảm giác bản thân quá mệt mỏi, mí mắt rất nặng, làm sao cũng không mở ra được, muốn đáp lại một tiếng, nhưng trong miệng lại không phát ra âm thanh gì cả.
Chậm rãi, trước mắt anh lại xuất hiện ánh sáng, anh lại thấy hình ảnh mơ hồ kia.
"Lại thấy hình ảnh này sao? Lại là ý chí truyền thừa của thần huyết tộc Hiên Viên sao? Lần này, mình sẽ nhìn thấy cái gì?"
Vương Bác Thần rất tò mò.
Một lần kia khi thần huyết tộc Hiên Viên thức tỉnh, anh thấy được hai hình ảnh.
Đầu tiên là hình ảnh mơ hồ như hiến tế.
Thứ hai là hình dáng của một người, đứng ở trên đỉnh đầu một cự long mấy trăm trượng, giống như chúa tể thiên địa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắc tôn giả chết ngay lập tức.
Lúc này đây, mình sẽ lại nhìn thấy cái gì chứ?
"Ừm? Vẫn là hình ảnh này sao?"
Vương Bác Thần rất nghi ngờ.
Lúc này đây nhìn thấy, vẫn là cảnh tượng hiến tế kia.
Chỉ là lúc này đây, hình ảnh chỉ rõ ràng hơn lúc trước một chút.
Một người đeo mặt nạ màu vàng Đại Tế Tư, trong tay cầm quyền trượng làm từ xương đùi, mở đôi tay ra, ngửa mặt lên trời, trong miệng truyền ra tiếng ngâm xướng thần bí.
Lúc này đây, Vương Bác Thần thấy rõ ràng.
Trước mặt Đại Tế Tư, để một chiếc quan tài màu đen tuyền.
Đại Tế Tư bắt đầu nhảy vũ đạo thần bí quanh quan tài, quyền trượng xương đùi trong tay không ngừng múa may, tốc độ tụng niệm chủ ngữ của ông ta càng lúc càng nhanh.
Vương Bác Thần đi đến phía trước, muốn thấy rõ trong quan tài là ai.
Trong quan tài là một người trẻ tuổi, áo trắng tóc dài, nhìn qua có hơi quen mắt.
Trong giây lát, anh hoảng sợ.
Người trẻ tuổi nằm trong quan tài kia, thế nhưng giống hệt anh vậy!
Sao có thể?!
Vương Bác Thần sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Cười ta mị với anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất