Giờ phút này, tóc và lông mày của Vương Bác Thần đều rụng hết cả.
Đây là thiêu đốt lực sinh mệnh đạt giới hạn.
Làn da trên người anh, đều bắt đầu lỏng ra.
Anh dường như nghe được lão tổ nhà họ Lâm nói, mà đắm chìm trong trạng thái tự hỏi.
"Cửu trọng, đến tột cùng là cái gì? Vì sao mình lại không có cách nào cảm giác được? Đến cùng là cái gì?"
Vương Bác Thần điên cuồng, anh xem xét toàn thân, nhưng vẫn không có manh mối gì cả.
Anh biết, nhà họ Dạ bên kia chắc chắn rõ ràng biết cách tìm kiếm Thần Kiều cảnh cửu trọng, nhưng không nói cho anh biết.
Nhà họ Dạ vẫn không nói hết tất cả với anh.
Anh không thể nào trách móc nhà họ Dạ, dù sao anh cũng phòng bị nhà họ Dạ.
Chính là, nhà họ Dạ làm như vậy mục đích là gì?
Chẳng lẽ nhà họ Dạ cũng giống nhà họ Lâm, cũng không hy vọng nhìn thấy chính mình quật khởi sao?
Mục đích của bọn họ cũng là vật chất thần tính trong cơ thể mình sao?
Vương Bác Thần cười thảm: "Nếu không có cách nào tìm được, hôm nay tôi sẽ đốt cháy hết lực sinh mệnh, cũng sẽ không cho các người để lại một tia hy vọng!"
Sắc mặt lão tổ nhà họ Lâm biến đổi: "Lão phu ở đây, cậu muốn chết, đều là viển vông."
Nháy mắt ông ta ra tay, muốn áp chế Vương Bác Thần không để anh tiêu hao lực sinh mệnh nữa.
Nhưng ngay sau đó, ông ta kinh ngạc phát hiện, thế mà không có cách nào áp chế Vương Bác Thần tiếp tục thiêu đốt lực sinh mệnh!
Nói cách khác, trừ phi là Vương Bác Thần đồng ý, nếu không không có ai có thể ngăn cản lực sinh mệnh của Vương Bác Thần bị thiêu đốt đến không còn lại gì! "Dừng lại cho lão phu!"
Lão tổ nhà họ Lâm nóng nảy.
Vương Bác Thần là hy vọng đột phá cuối cùng của mọi người.
Nếu anh chết, mưu tính mấy ngàn năm, sẽ hoàn toàn thất bại.
Thiên Đình bên kia nếu là biết Vương Bác Thần chết ở nhà họ Lâm, tất nhiên sẽ tiêu diệt nhà họ Lâm.
Thiên Đình vì có thể nghiên cứu ra sản phẩm thí nghiệm như Vương Bác Thần, đã hao phí vô số tài nguyên và tâm huyết.
Mắt thấy đã sắp thành công, lại chết ở nhà họ Lâm, có thể nghĩ Thiên Đình sẽ làm ra phản ứng thế nào.
"Lão chó má, ông cũng sợ hãi sao? Quỳ xuống cầu xin, tôi sẽ không chết!"
Vương Bác Thần như kẻ điên cười lớn.
Cười tuyệt vọng.
Anh cho rằng, bản thân mình có thể phá cục, có thể cứu được mẹ ra, có thể thay đổi số mệnh của nhà họ Vương và tộc Hiên Viên.
Anh cho rằng chính mình có thể bảo vệ vợ con, có thể bảo vệ những người bên cạnh.
Nhưng hiện thực, lại cho anh một bạt tai.
Anh không làm được cái gì cả.
Cho dù dùng cả tính mạng này, anh vẫn không làm được gì cả.
Anh thực sự không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có ích lợi gì chứ!
Có lẽ, Vương Long năm đó, cũng chính vì gặp phải tình trạng này đi.
Trả giá cho trước kia, ngay cả mạng cũng từ bỏ, lại chẳng thể thay đổi được gì.
Gánh đầy hy vọng, cuối cùng lại chết trong tuyệt vọng.
"Vương Bác Thần, mày dám chết, tao sẽ bắt con gái mày! Con gái mày cũng được dung hợp hai loại thần huyết, nếu có thể sống sót, vậy tiếp theo sẽ là mày!"
Lâm Thiên Thành âm độc nói.
Ông ta cũng biết, nếu Vương Bác Thần chết, tất cả tính toán sẽ thất bại.
"Nếu mày dám chết, người nhà của mày, bạn bè thân thích của mày, tao đều sẽ không bỏ qua!"
Vương Bác Thần gian nan kéo kéo khóe miệng, anh đang cười.
Đang cười nhạo.
Anh muốn nói chuyện, nhưng lực sinh mệnh không ngừng trôi đi, ngay cả sức lực nói chuyện anh cũng không có.
Giống như ngày đó Vương Hạo đã bị thiêu đốt hết lực sinh mệnh, muốn nói gì đó, đều không nói lên lời.
Lão tổ nhà họ Lâm giận đến phát điên, ông ta nâng Vương Bác Thần lên giữa không trung, muốn ngăn lại, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Ông ta muốn có thể tìm được vật chất thần tính trên người Vương Bác Thần, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Vương Bác Thần thiêu đốt cả tinh huyết, cái gì cũng thiêu đốt, sao ông ta có thể tìm được gì chứ.
Vương Bác Thần chậm rãi nhắm mắt lại.
Mệt mỏi quá.
Như vậy là chết rồi sao?
Anh yêu hai người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất