Vương Bác Thần nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói: "Hắc Tôn giả, tôi sẽ đích thân giết chết ông ta!"
Sau đó, Vương Bác Thần lại hỏi: "Chị vẫn luôn quan tâm đến tôi, vậy chị biết bao nhiêu về chuyện của vợ tôi Triệu Thanh Hà?"
Giọng điệu của Triệu Thiên Thiên trở nên nghiêm túc nói: "Chuyện của Triệu Thanh Hà, tôi cảm thấy bây giờ cậu vẫn không nên biết thì tốt hơn, biết rồi sẽ không có gì tốt với cậu."
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào cô ta: "Nói đi, đến nước này rồi, không có gì có thể dọa được tôi."
Triệu Thiên Thiên biết, với tính cách của Vương Bác Thần, nếu như không làm rõ chuyện này, sợ là sẽ không chịu để yên.
Cô ta nheo mắt lại nói: "Triệu Thanh Hà, linh hồn không còn toàn vẹn, giống như bị phân hồn. Tôi nghi ngờ cô ấy là phân hồn của người nào đó chuyển thế. Cô ấy biến mất là vì nguy cơ của cậu kích thích cô ấy, khiến cô ấy tỉnh lại trước. Sau đó, bị cơ thể chính triệu hồi về. Chuyện của cô ấy liên quan đến tầng thứ thần linh, có thể sẽ còn mạnh hơn, cấp độ kia không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được!"
Triệu Thiên Thiên không chút khách khí nói: "Nói một câu không được hay lắm, mấy người chúng ta ở trong mắt cấp độ kia còn không bằng con giun con dế, nhiều nhất chỉ là một hạt bụi! Vậy nên, chuyện của cô ấy bây giờ tốt nhất cậu đừng đi nghe ngóng, nếu như cậu có thể thành thần, có thể đi đến cấp độ cao hơn, có lẽ sẽ còn có cơ hội gặp lại. Nhưng nếu như cậu không đi đến được bước đó, thì hãy quên cô ấy đi."
Vương Bác Thần trầm tư, không nói gì.
Trong lòng anh có một vài suy đoán, có thể kiểm chứng bằng lời nói của Triệu Thiên Thiên.
Nhưng, anh sao có thể quên đi Thanh Hà?
Cô ấy là vợ của anh, là mẹ của con anh.
Sao có thể quên được!
"Tôi sẽ tìm thấy cô ấy!"
Vương Bác Thần khẽ nói, kìm nén nỗi đau khổ ở trong lòng.
Anh hận thực lực của bản thân mình quá thấp, nếu không Thanh Hà sẽ không xảy ra chuyện.
Anh không quan tâm Triệu Thanh Hà là phân hồn của ai, anh chỉ biết, đó là vợ của anh!
Triệu Thiên Thiên không hiểu được sự đau khổ của Vương Bác Thần, sắc mặt lạnh lùng nói: "Vương Bác Thần, cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu không có thời gian để đau khổ, việc cậu phải làm chính là biến đau thương thành sức mạnh! Thiên Tuyệt là của cậu, làm sao để khống chế được Thiên Tuyệt mới là việc bây giờ cậu cần phải suy nghĩ, đây là bài sát hạch của cậu. Trên chuyện này tôi sẽ không giúp cậu, tất cả phải dựa vào trí tuệ của cậu để đối phó. "
"Nếu như cậu không có bản lĩnh này, không lấy được Thiên Tuyệt, vậy tôi chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối, sẽ không làm chuyện gì khác. Đừng cảm thấy điều này rất tàn khốc, thực tế với chúng ta mà nói đã vốn rất tàn khốc! Hiên Viên tộc, nhà họ Vương, sư phụ của cậu, Thiên Tuyệt, nước R..., hi vọng của tất cả mọi người đều đặt trên người cậu."
"Tôi biết điều này không công bằng với cậu, đây không phải là trách nhiệm của cậu, nhưng không còn cách nào khác, cậu sống ở thời đại này, dây dưa giữa chúng ta sâu như vậy, cậu chỉ có thể gánh cái trách nhiệm này, đây chính là số mệnh của cậu. Rất tàn khốc, nhưng không ai có cách nào khác."
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào cô ta, u ám nói: "Trách nhiệm của các người không liên quan gì đến tôi, mục đích của tôi chỉ là cứu mẹ tôi ra. Tôi không chí công vô tư như vậy, không thánh mẫu như vậy, đừng dùng đại nghĩa để ép buộc tôi. Tôi không phải thánh nhân, cũng không phải người chịu trách nhiệm cứu thế của các người, tôi chỉ là một người bình thường! Tôi nhất định sẽ hủy diệt Thiên Đình, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác. Đừng nói là chị, cho dù Lâm lão đầu, tôi cũng sẽ nói câu này."
"Đại nghĩa của các người, chỉ là của các người, không liên quan gì đến tôi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất