Dạ Phong nói: "Tên tiểu tử này dường như đã lĩnh hội được điều gì đó, ta cảm thấy sự tích tụ trên người cậu ta đã ít hơn trước.
Dạ Minh không hiểu nói: "Không khoa trương như vậy chứ? Tên tiểu tử này đột phá thông thần cảnh nhất cung còn chưa được một tháng? Đã có cảm ngộ rồi?"
Khuôn mặt Dạ Thừa sững sờ nhìn ba người bọn họ.
Có phải ông ta đã nghe sót điều gì không?
Lúc nãy lời nói của Châu Thành rất bình thường đúng không?
Sao lại khiến Vương Bác Thần cảm ngộ?
Châu Thành nói tiếp: "Thần cảnh, ưu thế lớn nhất chính là lĩnh hội được Pháp tắc, mà pháp tắc, không nhất định chỉ có thần cảnh mới có thể lĩnh hội được. Cảnh giới là vật thể chết, con người là vật thể sống, cảnh giới không thể hiện được điều gì. Ở thời đại kia của chúng ta, một vài cường giả có cảnh giới không cao, nhưng thực lực vẫn rất mạnh. Bên dưới thần cảnh giết thần cảnh, thần giết tiên không phải là chuyện không có. Không bắt buộc phải đợi đến thần cảnh mới tu luyện."
Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi: "Vậy pháp tắc là gì?"
Châu Thành nói: "Cái gọi là pháp tắc, chẳng qua là pháp tắc của trời đất, tự nhiên vạn vật mà thôi. Sinh lão bệnh tử, xuân đi thu đến v.v.. đều là pháp tắc. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, đó là pháp luật của giới thế tục, quy ước cái gì con người có thể làm, cái gì không thể làm, đây chính là pháp tắc đơn giản nhất. Đặt trong lẽ phải, sẽ là thứ tốt đẹp nhất, thần tốc, mạnh mẽ, v.v....Thứ pháp tắc của giới thế tục ràng buộc là con người, thứ pháp tắc trời đất trói buộc là vạn vật sinh linh."
Vương Bác Thần chợt nhận ra trước đây không có ai nói với anh những thứ này.
Tất cả những thứ có được chỉ có thể dựa vào bản thân mình lĩnh hội, cũng không giống tất cả người trẻ tuổi trong ẩn thế cổ tộc được chỉ dẫn, anh đi đến ngày hôm nay, đều là dựa vào chính bản thân mình lĩnh hội ra.
Vì vậy, Châu Thành chỉ đưa ra một chút gợi ý, Vương Bác Thần giống như trời hạn gặp mưa, bóng tối gặp ánh sáng.
Một số nghi hoặc lúc trước lập tức được lý giải.
Cái gọi là nghe một lời của người còn hơn đọc sách mười năm, chính là nói đạo lý này.
Không phải nói những lời nói này hơn mười năm đọc sách, mà lúc bị kẹt ở cổ bình, có người khẽ đẩy một cái, sẽ rẽ mây nhìn thấy mặt trời, rộng rãi, sáng sủa.
Vương Bác Thần nhắm mắt lại, không hề động đậy.
Dạ Minh tò mò nói: "Tên tiểu tử này làm sao vậy? Không phải tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?"
Dạ Phong nói: "Cậu ta hình như đang nhập đạo!"
"Nhập đạo?"
Trong lòng Dạ Thừa khẽ run rẩy, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Nhập đạo, lĩnh hội pháp tắc, đó không phải thần cảnh mới có thể làm sao?
Bây giờ Vương Bác Thần chỉ là thông thần cảnh nhất cung, anh sao có thể nhập đạo?
Lẽ nào là Châu Thành?
Ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Châu Thành, trên mặt tràn đẩy khao khát.
Vương Bác Thần chỉ là thông thần cảnh nhất cung, mà ba người bọn họ đều là thông thần cảnh cửu cung, nếu như Châu Thành có thể chỉ điểm một chút, vậy không phải bọn họ còn đột phá dễ hơn Vương Bác Thần sao?
"Tiền bối..."
Dạ Thừa còn chưa kịp nói chuyện, Châu Thành đã quay người đi về hậu đường phía sau đại điện, không thèm quan tâm đến bọn họ.
Ba người rơi vào tình huống khó xử.
Đều đến cùng nhau, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy?
Có thể chỉ điểm cho Vương Bác Thần, tại sao không thể chỉ điểm cho bọn họ?
Ba người nhìn Vương Bác Thần, cái đó gọi là ngưỡng mộ, đố kỵ.
Tên tiểu tử này thật may mắn.
Vốn dĩ lúc nãy bọn họ cứ nghĩ là chắc chắn sẽ chết, kết quả người chết lại là người mặc đồ đen.
Lúc nãy, Châu Thành chỉ nói vài lời, tên tiểu tử này đã trực tiếp nhập đạo.
Còn để người khác sống nữa không đây?
Quá là phiền muộm!
"Đại ca? Chúng ta phải làm sao?"
Dạ Minh hoang mang hỏi.
"Chờ đợi."
Dạ Thừa thở dài, người với người thực sự khác biệt quá lớn.
Cùng lúc này, ở bên ngoài.
Hắc Tôn giả và những người khác cũng đã đến.
Ẩn thế gia tộc cũng có rất nhiều người đến, trong đó còn có một vài người trẻ, đến cùng với trưởng bối để mở mang tầm mắt.
Có mấy gia chủ của các gia tộc, đáy mắt hiện lên sự thù hận.
Lão tổ của nhà bọn họ, lúc trước truy sát Vương Bác Thần, ngược lại còn chết trong tay Vương Bác Thần.
Lần này bọn họ đến là muốn giết chết Vương Bác Thần.
Còn có một vài gia tộc, không nhịn được mà cười thầm, lão tổ của nhà bọn họ đã đến từ lâu, bây giờ có lẽ đã đi vào rồi? Nhất định đã lấy được không ít đồ tốt.
Mỗi người một suy nghĩ.
"Hình chiếu của Cổ Thái Sơn xuất hiện, quỷ thần điện sắp mở rồi!"
Hắc Tôn giả nhìn chằm chằm vào bầu trời, đường cầu vòng kia dần xuất hiện.
Một hư ảnh thần núi giống như ảo ảnh, dần xuất hiện.
Hình chiếu của Cổ Thái Sơn đã xuất hiện!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất