Vương Bác Thần còn có rất nhiều cái muốn hỏi, nhưng cái bóng của Thái đế hoàn toàn không kiên trì được nữa, tan biến. "Mình cảm thấy đối với hắn hình như có chút cảm giác quen thuộc."
Tháp linh nhíu mày suy nghĩ, nhưng ký ức của nó quá khuyết thiếu, rất nhiều thứ đều không nhớ được.
"Đại đạo thủ hộ... Thái đế, là người bảo vệ của năm đó sao? Thế giới này rốt cuộc có cái gì?"
Vương Bác Thần lẩm bẩm một mình, cảm ngộ đại đạo trong cơ thể, giống như có liên quan tới sinh linh vạn vật.
Mà sách tạo hóa anh cảm ngộ được cũng là vạn tượng bao la.
"Đại đạo này hình như đặc biệt chuẩn bị cho mình, cái này cũng có liên quan tới Thái để sao?"
Vương Bác Thần lẩm bẩm một chút, có chút nghi hoặc.
Từ sau khi tiến vào Quỷ Thần Điện, tất cả mọi thứ ở đây hình như đều đang ảnh hưởng tới anh.
Thái để từng vì nhân tộc trấn thủ nơi này mấy chục vạn năm.
Thần tướng Thanh Phong chiến tử, Châu Thành đợi hắn mấy vạn năm.
Hiện nay, Thái để lại để lại đại đạo thủ hộ.
Tất cả chuyện này đều để bảo vệ nhân tộc.
Lẽ nào đám người Thái để năm đó chiến đấu vì bảo vệ nhân tộc hay sao?
Trong nhân tộc có chia tộc không? Tương tự như người da vàng, người da đen, người da trắng... giống như bây giờ?
Lúc đó bọn họ có những phân chia này không?
Vương Bác Thần nhíu mày.
Kêu anh bảo vệ nước R, anh không có bất cứ dị nghị gì.
Bảo vệ con người trên mảnh đất nước R, cho dù trong số bọn họ có người từng làm tổn thương anh, anh cũng không có dị nghị.
Nhưng người ngoài nước R, kêu anh đi bảo vệ, anh phải suy nghĩ.
Giống như đế quốc số 1, những nước như nước Thái Dương, kêu anh đi bảo vệ, đây là chuyện không thể.
Không nhân cơ hội tiêu diệt bọn họ thì coi như nhân từ rồi.
Còn đi bảo vệ?
Vương Bác Thần muốn biết, đám người Thái để lúc đó có từng gặp vấn đề như này không?
"Đến lúc đó rồi tính đi, nếu không thức thời, mình cần gì quan tâm sống chết của bọn họ."
Vương Bác Thần cười lạnh lùng trong lòng.
Anh đâu phải người rộng lượng gì, vốn chỉ là người bình thường có lòng riêng, việc gì phải giả bộ thánh nhân?
Có những mối thù khắc ở trong xương tủy, mãi mãi cũng không thể quên.
Nhớ những cái đó, không phải trả thù gì cả, mà là để nhớ đoạn đau khổ trước kia.
Huống chi nhất định phải trả mối huyết hải tâm thù.
Giờ mới qua bao lâu?
"Thành công rồi sao?"
Tháp linh vui mừng hỏi.
"Thành công rồi."
Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại, trong giọng điệu lại không có bao nhiêu vui vẻ.
Chỉ có khát vọng sắp trả thù!
Phải, cuối cùng cũng có thể trả thù!
Cuối cùng cũng có thể cứu mẹ ra rồi!
Đợi ngày này, anh đã đợi quá lâu rồi!
Anh nằm mơ cũng đang đợi ngày này!
Cuối cùng anh cũng đợi được!
Còn về bảo vệ, tiêu diệt kẻ thù trước rồi nói tới bảo vệ!
Anh bước lên con đường tu luyện này là vì niềm sung sướng ân - thù, là để tiêu diệt những kẻ thù đó!
Chưa tiêu diệt kẻ thù thì nói gì tới bảo vệ?
Nếu ngay cả người thân cận nhất bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ, còn nói gì tới bảo vệ người dân nước R?
Đó chính là trò cười!
"Bây giờ tới lượt tôi rồi!"
Trong giọng điệu của Vương Bác Thần tràn ngập sát ý nồng đậm.
Giống như có huyết khí hiện lên.
Khiến Tháp linh cũng kinh ngạc.
Lần này, Vương Bác Thần không giết tới mức máu nhuộm nửa chân trời thì sẽ không dừng tay!
Mà lúc này, trong linh hải của Vương Bác Thần, sách tạo hóa vốn yên tĩnh lơ lửng bỗng nhiên lật ra trang đầu tiên.
Trên trang giấy trắng, lực lượng pháp tắc tỏa ra, từ từ ngưng tụ một chữ sát đỏ rực, giống như máu tươi ngưng tụ mà thành!
Chữ sát vừa hiện, linh hải trở nên sôi sục, sát khí nổi lên như sóng lớn vạn trượng.
"Đây là..."
Trong lòng Vương Bác Thần có cảm ngộ, âm thầm nói: "Pháp tắc đại đạo thực chất hóa, bị mình ảnh hưởng, ngưng tụ thành linh văn. Lẽ nào sách tạo hóa này đợi sau khi mình cảm ngộ được tất cả pháp tắc đại đạo, ngưng tụ thành Linh Văn bổ sung vào mới tính là đại thành thật sự?"
Nhưng bây giờ anh không có thời gian suy nghĩ kỹ.
"Bây giờ tới lượt mình rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất