Cảnh giới của Vương Bác Thần ổn định ở Thông Thần Cảnh cửu cung.
Một hồ nguyên dịch tạo hóa bị anh hấp thụ toàn bộ, thể chất xảy ra thay đổi về bản chất.
Mà lúc này, nơi này lại xảy ra thay đổi.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ từ từ xuất hiện, lại mang theo một tia để uy.
Vương Bác Thần theo bản năng muốn quỳ xuống, đây là uy áp sót lại của Thái đế.
Anh cưỡng chế không quỳ, chỉ là một đạo uy áp sót lại sau mấy chục vạn năm đã khiến anh sinh ra loại suy nghĩ này.
Nếu đây là Thái để thật sự, vậy sẽ mạnh cỡ nào?
Trong chùm ánh sáng, xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng.
"Thái đế?"
Vương Bác Thần chợt kinh ngạc, đây là ý thức của Thái để hay là gì?
Đáng tiếc anh không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của Thái đế.
Trên mặt đối phương phủ một lớp sương mù, cho dù anh sử dụng con mắt đại đạo, cũng không thể nhìn rõ.
"Cậu tới rồi sao?"
Một câu nói này lại khiến Vương Bác Thần rợn tóc gáy.
Thái để biết anh sẽ đến sao?
Hay là nói, bóng người này có ý thức?
"Không cần nghi ngờ, ta chỉ là một cái bóng mà Thái để để lại thôi."
Lúc này Vương Bác Thần mới thở phào, hỏi: "Ngài đang đợi tôi sao?"
"Năm đó có cường địch xâm nhập, Thái để rời đi, để lại cái bóng là ta, chờ đợi người tới sau này. Nếu cậu đã tới đây, chứng tỏ bên ngoài đã loạn rồi." Cái bóng của Thái để rầu rĩ thở dài, nói: "Ta từ trên người cậu cảm nhận được oán khí, xem ra cậu là bị người ta ép tới đường cùng nên mới tới đây."
"Không sai. Có người muốn mở ra con đường của Tu La giới, sắp xếp mấy nghìn năm, bên ngoài không ai là đối thủ của ông ta. Tiền bối có thể ra tay không?"
Trong lòng Vương Bác Thần chợt vui mừng.
Nếu vị này có thể ra tay, đừng nói một đại Thần tôn, cho dù là 10 đại Thần tôn cũng là rác.
"Ha ha, vẫn phải dựa vào bản thân cậu, ta chỉ là một cái bóng, không có thực lực, có thể duy trì tới bây giờ mà không tan biến đã không tồi rồi"
Cái bóng của Thái để mỉm cười, nói.
Vương Bác Thần có hơi thất vọng, thật sự không có ai có thể giết đại Thần tôn sao?
Tuy anh đã tới Thông Thần Cảnh cửu cung, nhưng thực lực của đại Thần tôn rốt cuộc như nào, không ai biết cả.
"Cầu người không bằng cầu mình, nếu đối với bản thân cũng không tin thì có thể trông chờ vào ai? Thời đại này, suy cho cùng là phải dựa vào bản thân mình. Thái để để lại một đại đạo cho người tới sau này, có thể thừa kế hoàn chỉnh hay không, xem tạo hóa của bản thân cậu."
Cái bóng của Thái để dường như không lo lắng tình hình ở bên ngoài.
Tâm thần của Vương Bác Thần chợt rung lên, những cường giả viễn cổ này đều đang nhấn mạnh một chuyện, duy trì tâm thái vô địch!
Châu Thành nói như vậy, hiện nay cái bóng của Thái để cũng nói như vậy.
Xem ra tâm thái mới là thứ quan trọng nhất.
"Đại đạo gì?"
Vương Bác Thần tò mò hỏi.
Đại đạo mà Thái để để lại nhất định bất phàm.
Chỉ là lĩnh ngộ đại đạo, cái này chỉ có Thần Cảnh mới có thể làm được, mà những cường giả viễn cổ này dường như không để ý cảnh giới. "Cậu tự mình lĩnh ngộ đi!"
Cái bóng của Thái để không nói nữa, hai tay bắt kết một pháp ấn, không gian này bỗng bắt đầu xuất hiện thay đổi!
Biến thành một chùm ánh sáng, chui vào trong mi tâm của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần lập tức cảm nhận được liên hệ giữa anh và thiên địa trở nên mật thiết hơn trước.
Pháp tắc thiên địa và anh hình như càng gần gũi hơn.
Trong linh hải của anh, một đại đạo dùng sách tạo hóa làm nguồn gốc, từ từ lan ra.
Anh cảm nhận được trách nhiệm trong đại đạo đó, đó là bảo vệ!
Đại đạo thủ hộ!
Đại đạo vừa xuất hiện, khí thế của Vương Bác Thần bỗng tăng lên.
Vốn anh vừa bước vào Thông Thần Cảnh cửu cung, lúc này trực tiếp đột phá tới cửu cung đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể đột phá cảnh giới đó!
Thần Cảnh!
Dưới Thần Cảnh đều là con kiến, người không thành tiên cuối cùng là cát bụi!
"Quỷ Thần Điện là một kiện đạo binh, nếu cậu có duyên với nó thì có thể có được, nếu không có duyên thì chứng tỏ cậu cuối cùng không phải người bảo vệ phiến thiên địa này. Người đến sau, tự biết rõ mình, còn có chiến đấu thảm liệt hơn đợi cậu, bọn họ có thể sắp không kiên trì được nữa rồi..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất