Ba người bị dọa cho tái mặt, ôm mặt run rẩy.
Điều đáng sợ nhất là ba người bọn họ căn bản không nhìn thấy đối phương.
Mặc Ngọc run rẩy hỏi: "Ai? Ông là ai?"
Mặc Trung hít sâu một hơi rồi nói: "Tiền bối, ba anh em chúng tôi nếu có chỗ nào quấy rầy thì xin tiền bối lượng thứ. Vãn bối chỉ muốn lấy đi đồ của tổ tiên, không có ý gì khác.
Bọn họ không sợ đối phương hiện thân.
Điều khiến bọn họ sợ là bọn họ căn bản không nhìn thấy đối phương.
"Tôi kêu các người quỳ xuống!"
Vương Bác Thần quát.
Lúc này anh ở trước mặt ba người, không khỏi cười lạnh.
Những người này tính là cường giả gì chứ.
Một đám ruồi nhặng bu quanh, đồ tham sống sợ chết.
Chỉ cần đối phương mạnh hơn bọn họ thì bọn họ là một tên nhát cáy.
Nhưng khi bọn họ đối mặt với kẻ yếu thì lộ ra răng nanh của sói dữ.
Sắc mặt của ba người Mặc Trung cực kỳ khó coi, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi.
Bọn họ căn bản không biết đối phương mạnh cỡ nào.
Càng không biết đối phương là người hay quỷ.
Điều quan trọng nhất vẫn là bọn họ không nhìn thấy đối phương.
Đặc biệt nơi này còn là Mặc Thành.
Là địa bàn của nhà họ Mặc bọn họ.
Ở trên địa bàn của nhà mình, bị người khác uy hiếp như vậy, thật sự vô cùng uất ức!
Bốp!
Vương Bác Thần trực tiếp tát Mặc Trung ngã ra đất.
Mặc Trung cũng không kịp phản ứng là chuyện gì thì ông ta đã nằm ở trên đất.
Mặc Ngọc và Mặc Khung sững người, nhưng ngay sau đó hai người bọn họ cũng bị Vương Bác Thần một tát đập xuống đất.
Sao lại như vậy?
Ba người đơ luôn.
Ba người bọn họ nói thế nào cũng là người có thực lực Thông Thần Cảnh cửu cung, vậy mà dễ dàng bị người ta đập ngã ra đất như vậy. "Quỳ, hay là không quỳ?"
Giọng nói lạnh lùng của Vương Bác Thần vang lên.
"Thượng thần tha mạng, thượng thần tha mạng, chúng tôi quỳ, chúng tôi quỳ."
Ba người bị dọa vội vàng quỳ xuống đất, thật sự bị dọa.
Khi biết không có cơ hội phản kháng nào, bọn họ không do dự mà quỳ xuống.
Đây chính là cổ tộc ẩn thế sao?
Lúc đầu bọn họ cũng quỳ trước đại Thần tôn như vậy ư?
Một đám nhu nhược!
Là hậu nhân của gia tộc thủ hộ, lại không có chút cốt khí nào.
Chỉ dọa một tí thì biến thành bộ dạng này.
Nhưng bọn họ đối phó với người mình lại vô cùng tàn độc, muốn độc ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Đây chính là nhà họ Mặc các người sao?"
Vương Bác Thần tản đi tác dụng của Linh Văn chữ 'âm', mỉa mai nhìn ba người quỳ ở trên đất, cười khẩy nói: "Các người không phải muốn giết tôi hay sao? Không phải muốn bắt tôi mở phong ấn con đường của Tu La giới hay sao? Sao hả, bây giờ thay đổi chủ ý muốn quỳ xuống cầu xin tôi à?"
Ba người chợt sững người.
Bọn họ vô thức ngẩng đầu.
Lại nhìn thấy đâu có thượng thần gì, chỉ có một Vương Bác Thần, anh đang khinh bỉ nhìn bọn họ.
"Là cậu!! Tìm chết!"
Mặc Trung thẹn quá hóa giận.
Mặc Ngọc và Mặc Khung thì trực tiếp rat ay.
"Tiểu súc sinh, cậu dám đùa giỡn chúng tôi như vậy!"
"Vẫn là quỳ đi!"
Vương Bác Thần quát lạnh một tiếng, trong sách tạo hóa, lực lượng chữ 'sát bạo phát sát ý kinh người.
Những đạo pháp tắc bao trùm xuống, sát ý nồng đậm khiến ba người sợ hãi.
Trong nháy mắt không dám nhúc nhích.
Bọn họ chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là sát ý, chỉ cần bọn họ dám nhúc nhích thì lập tức sẽ tiêu đời.
"Pháp tắc, cậu, cậu đã lĩnh ngộ được pháp tắc!"
"Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào! Pháp tắc chỉ có Thần Cảnh mới có thể lĩnh ngộ, cậu sao có thể lĩnh ngộ pháp tắc?"
"Vương Bác Thần, đừng giết tôi, tôi có thể làm việc cho cậu, nhà họ Mặc chúng tôi có thể nương nhờ cậu. Chúng tôi đều là bị đại Thần tôn ép, chúng tôi chỉ muốn thành Thần, chỉ muốn sống thôi."
Can đảm và lửa giận mắng Vương Bác Thần là tiểu súc sinh vào vừa rồi cũng biến mất tăm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất