Toàn bộ tứ đại thần lão đều đã chết hết, Vương Bác Thần căn bản không nghĩ đến chuyện dùng bọn họ để trao đổi với Thiên Đình.
Không thể đi theo con đường này được, Đại Thần Tôn cũng sẽ không làm giao dịch kiểu này.
Sở dĩ có thể nghĩ như vậy là bởi vì tứ đại thần lão đã chết hết mà Đại Thần Tôn cũng chưa từng xuất hiện.
Có thể thấy được cho dù là tứ đại thần lão thì cũng chỉ là quân cờ mà Đại Thần Tôn có thể vứt bỏ.
"Mau trốn thôi"
Thất đại tôn giả bị dọa sợ, tứ đại thần lão bị Vương Bác Thần giết chết dễ dàng như thế, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần đã hoàn toàn trưởng thành.
Nhưng tại sao Đại Thần Tôn lại còn chưa xuất hiện,
Ông ta còn đang chờ đợi cái gì?
Muốn chờ người của mình chết sạch toàn bộ à?
Bọn người Thanh tôn giả rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ không ngờ là Vương Bác Thần lại mạnh như thế.
Nhưng đã đến lúc này Đại Thần Tôn vẫn còn chưa xuất hiện, đây mới chính là nguyên nhân khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Điều này chứng minh rằng Đại Thần Tôn đã bỏ rơi bọn họ từ lâu, chỉ coi bọn họ là quân cờ.
Đáng buồn biết bao.
Làm con chó trung thành nhiều năm như thế, vì để thành thần mà bọn họ phản bội cả nhân tộc.
Nhưng kết quả trong mắt Đại Thần Tôn, bọn họ chẳng là cái thá gì hết.
Kẻ phản bội cuối cùng lại bị chủ nhân của bọn họ phản bội lại.
"Đừng giết tôi, tôi đầu hàng"
Vân tôn giả biết có chạy trốn cũng không thoát, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Điên rồi!"
Lôi tôn giả mắng to một tiếng, lại tiếp tục chạy trốn.
Vương Bác Thần chính là một người điên, mà còn là người điên do bọn họ bồi dưỡng.
Sao lại có thể chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ,
Vân tôn giả ngu hết sức.
"Chết hết đi!"
Vương Bác Thần căn bản không thèm nghe lời bọn họ, đối với kẻ phản bội như thế này, chỉ có cái chết mới thuộc về bọn họ.
Mượn một câu nói để dùng tạm, tha thứ bọn họ là chuyện của thượng đế, mà chuyện anh cần làm đó chính là đưa những người này đi gặp thượng đế.
Dạ Thừa cũng không hề do dự mà trực tiếp chém giết Vân tôn giả.
Cùng lúc đó, ba người Dạ Mặc, Dạ Phong, Dạ Minh đã ngăn cản Cung tôn giả, Phong tôn giả và Vũ tôn giả.
Một mình Vương Bác Thần chặng Thanh tôn giả, Hỏa tôn giả và Lôi tôn giả.
"Tôi liều mạng với cậu!"
Hỏa tôn giả bị dồn vào đường cùng, Vương Bác Thần đã không bỏ qua cho ông ta, nếu như đã trốn không thoát, vậy thì liều mạng đánh cược một phen thôi.
Nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
Sát khí trên người Vương Bác Thần bắn ra bốn phía, linh văn chữ sát bộc phát.
Hỏa tôn giả vừa mới ra tay lại bị Vương Bác Thần một quyền đấm chết.
Lỗi tôn giả và Thanh tôn giả cũng nhìn thấy tình huống này, trong lòng hoang mang vô cùng.
Ngay sau đó, Lôi tôn giả và Thanh tôn giả cũng bị Vương Bác Thần giết chết.
Ba vị cường giả thông Thần Cảnh cửu cung ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, liền bị Vương Bác Thần giết chết ngay tức khắc.
Thực lực của anh lại một lần nữa để lòng tin của bọn người Dạ Thừa tăng lên gấp bội.
Cuối cùng, Vương Bác Thần cũng không để bọn họ thất vọng, đã phát triển đến mức này.
Có thể giết chết Đại Thần Tôn hay không thì phải trông chờ vào Vương Bác Thần rồi.
Cung tôn giả, Phong tôn giả và Vũ tôn giả cũng đã bị đánh chết.
Đến bây giờ, tứ đại thần lão, thất đại tôn giả của Thiên Đình đã hoàn toàn tử vong.
Thời đại của Vương Bác Thần chính thức bắt đầu.
Dạ Mặc giao Hắc tôn giả cho Vương Bác Thần, đây chính là chấp niệm của Vương Bác Thần.
Ba Vương Hạo của Vương Bác Thần đã chết trong tay Hắc tôn giả.
Hắc tôn giả bị đẩy ra, nhìn thấy thi thể của tứ đại thần lão và thất đại tôn giả thì liền hoảng sợ xụi lơ ở dưới đất, ngay cả sức đứng lên cũng không có.
Ngày xưa, Vương Bác Thần bị phân thân của ông ta ép đến mức không có cơ hội đánh trả, lúc này lại mạnh đến mức mà ông ta chỉ có thể khao khát. "Đừng lo, tôi sẽ không để ông chết dễ dàng như vậy đâu"
Ánh mắt Vương Bác Thần âm trầm nhìn chằm chằm vào Hắc tôn giả, trước kia ba anh chết vô cùng oan ức, vô cùng đau đớn.
Anh muốn để Hắc tôn giả cũng cảm nhận được loại đau đớn này.
Cứ như vậy mà giết ông ta thì quá hời cho ông ta rồi.
"Vương Bác Thần, chúng ta không có lựa chọn nào khác, bị ép buộc thôi, cậu giết quách tôi đi cho xong."
Bây giờ, Hắc tôn giả chỉ cầu xin được chết một lần, rơi vào tay Vương Bác Thần, ông ta không còn muốn sống nữa.
Ông ta không sợ cái chết, nhưng ông ta không có cách nào chấp nhận được việc tra tấn trước khi chết.
"Giết quách đi à, ông cũng xứng ư?"
Vương Bác Thần dứt khoát phế bỏ tu vi của ông ta, lấy một cái hộp gỗ từ trong chiếc nhẫn chứa đồ, ở bên trong chính là một con cổ trùng.
Sau đó rạch làn da của Hắc tôn giả ra cho con cổ trùng bò vào, Hắc tôn giả lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Rơi vào trong tay của mấy người đó, Hắc tôn giả muốn chết cũng là hy vọng xa vời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất