"Chuyện của Lâm Đạo Tử gây ra cú sốc quá lớn cho cậu ấy, hi vọng là cậu ấy có thể tiếp tục sống."
Dạ Thừa lắc đầu thở dài, đoạn đường này Vương Bác Thần đi quá gian khổ.
Từ lúc bắt đầu chính là vật thí nghiệm của Đại Thần Tôn, không ngừng dùng người nhà của anh để kích thích làm thức tỉnh hai loại huyết mạch trong cơ thể anh.
Chuyện mà ba, mẹ, vợ, con gặp phải đều là cái bẫy do Đại Thần Tôn lập ra để kích thích anh, trên cơ bản là cửa nát nhà tan.
Bây giờ vất vả lắm mới có thể giết chết Đại Thần Tôn, vất vả lắm mới có thể thấy được hi vọng, nhưng Lâm Đạo Tử, người coi anh như người thân lại lấy thân tế đạo chết trước mắt anh.
Cú sốc như thế, ai mà có thể chịu đựng nổi?
Dạ Phong tính cách lạnh lùng mặc trường bào trắng, lúc này cũng nhịn không được mà cảm động, ông ta nói: "Còn có một người có thể để cậu ấy tiếp tục sống.
Dạ Minh gắt gỏng nói: "Mẹ nó, để cái tên Châu Thành đó nổ chết đúng là có lợi cho ông ta quá rồi! Bây giờ còn có ai có thể giúp Vương Bác Thần sống đây, con gái của cậu ấy hȧ?"
Dạ Phong không thèm để ý tới ông ta, thản nhiên nói: "Mẹ của cậu ấy, Hiên Viên Lý Kì."
Dạ Thừa vui mừng, kích động nói: "Đúng rồi đó, sao tôi lại quên mất bà ấy vậy chứ, Vương Bác Thần đi đến con đường này là bởi vì mẹ mình mà."
Dạ Mặc ở bên cạnh vội vàng nói: "Ba vị lão tổ, trước khi đến đây Anh Thư lặng lẽ lẻn vào Thiên Đình đi cứu Hiên Viên Lý Kì, chờ chúng ta trở về trong tộc, chắc là đã cứu ra rồi."
Dạ Minh nổi giận nói: "Bây giờ có cần lén vào không nữa ư? lập tức triệu tập mọi người theo tôi đi diệt Thiên Đình. Đại Thần Tôn đã chết rồi, đám tôm tép kia thì có gì mà phải sợ chứ. Ngũ thần bát tôn thập nhị sứ cái mẹ gì đó, đánh họ thành một bãi phân.
Nói xong, ông ta liền kéo Dạ Phong đi về phía Thiên Đình.
Dạ Minh ở lại trông chừng Vương Bác Thần để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Dạ Mặc lập tức thông báo cho nhà họ Dạ, bao vây trấn áp Thiên Đình.
Phương Viên vẫn luôn canh giữ bên người Vương Bác Thần, anh trai Phương Hồng Binh của cô ta chết trên chiến trường, cô ta xem Vương Bác Thần như là người thân của mình.
Lúc này, Vương Bác Thần còn đang mê man. Anh mơ thấy mẹ mình, mơ thấy ba mình, mơ thấy Triệu Thanh Hà và Dao Dao.
Anh mơ một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ, người một nhà đoàn tụ, có một cuộc sống bình thường lại vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Lâm lão đầu ôm Dao Dao, ông nội Vương Kinh Hồng thì không vui khi cháu gái bị Lâm lão đầu cướp đi.
Không có chém chém giết giết, không có ân oán hận thù.
Đột nhiên tất cả hình ảnh đều biến mất, Đại Thần Tôn Châu Thành máu me khắp người dữ tợn nhìn Vương Bác Thần: "Vương Bác Thần, cậu trốn không thoát!"
Oành!
Thoáng qua như một tia chớp nổ vang trong đầu Vương Bác Thần.
Một khúc hát thời xa xưa như xuyên qua thời không, băng qua thời gian mà chạy đây.
Giống như tiếng hồng chuông đại lữ vang vọng trong đầu anh.
"Nhân hoàng là gì? Nhân hoàng đạo là gì? Nhân hoàng giả là người cả nhân tộc kính trọng. Nhân hoàng đạo cũng chính là nhân tộc tinh thần. Nhân tộc bất diệt, đại đạo trường ton."
Vương Bác Thần đột ngột mở hai mắt ra, vằn vện tia máu.
"Anh Bác Thần, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh lại rồi"
Phương Viên ôm lấy Vương Bác Thần khóc rống lên.
"Vương thần chủ, cậu không sao chứ?"
Dạ Thừa vội vàng hỏi thăm, lo lắng không thôi.
Dạ Mặc liền nói: "Đã đi cứu mẹ cậu rồi, không có chuyện gì đâu."
Vương Bác Thần vuốt ve mái tóc của Phương Viên, anh đứng dậy, sát khí dâng trào, quay người bước đi.
Dạ Thừa hoảng hốt vội vàng nói: "Tình huống hiện tại của cậu vẫn còn chưa ổn định, mẹ cậu không có chuyện gì đâu, cậu cứ bình tĩnh dưỡng thương là được"
Dạ Mặc nói: "Trước khi đến đây tôi đã sắp xếp cho Anh Thư đi cứu mẹ cậu."
Phương Viên vội vàng đuổi theo: "Anh Bác Thần, anh đi đâu vậy?"
"Anh đi giết người!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất