Ô Thiên Vũ nói: "Lý đan sư, tên này không có mắt, ta đã giết hắn, chuyện đan dược làm phiền ngài!"
Ngô Bình gật đầu: “Ta sẽ nhanh chóng luyện chế ra, xin hãy yên tâm.”
Ô Thiên Vũ chắp tay nói: "Đa tạ!"
Sau khi Ô Thiên Vũ rời đi, Ngô Bình lâm vào trầm tư, anh hỏi Vân Nương: “Ngươi có biết gì về Ô Thiên Vũ không?”
Vân Nương lắc đầu: “Đối với một người ở địa vị cao như hắn, ta nhiều nhất cũng chỉ nghe được một ít tin đồn, sự thật như thế nào thì không cách nào biết được. Nhưng…”
Ngô Bình nhìn cô ta: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Vân Nương nói: “Đại nhân, ta luôn cảm thấy Ô tướng quân này có chút nguy hiểm, không phải bởi vì hắn có thực lực mạnh mẽ, mà là vì ta cảm thấy hắn không đáng tin cậy. Đã lâu rồi ta không có cảm giác này, lần trước là khi gặp phải bầy sói. Lúc đó là khi ta đi ra ngoài hoang dã, cách đó không xa có một con sói hoang đi theo ta, ta đi nhanh thì nó đi nhanh, ta đi chậm thì nó cũng chậm, ta thấy lạnh sống lưng tưởng rằng mình chết chắc rồi. Cũng may là có người đi ngang qua, con sói hoang này chạy mất. Vị Ô tướng quân này cho ta một cảm giác nguy hiểm hơn con sói hoang đó gấp trăm lần!”
Ngô Bình rất kinh ngạc, anh cười nói: “Giác quan thứ sáu của ngươi rất nhạy bén, xem ra ngươi cũng không đơn giản.”
Vân Nương cúi đầu: “Vân Nương chỉ là một người bình thường, đâu có chỗ nào không đơn giản.”
Ngô Bình mỉm cười, không nói nữa.
Một giờ sau, dược liệu cần thiết đã được đưa đến, anh bắt đầu luyện chế Tịnh Độc Đan. Luyện chế đan dược này không khó, anh đã thành công từ lò đầu tiên, sau hai lò đã đạt đến cực phẩm.
Nhìn đan dược trong tay, anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó sửa đổi công thức đan dược, luyện chế lò thứ ba và thứ tư.
Buổi tối, Vân Nương nấu mấy món nhắm, nấu rượu, Ngô Bình chỉ ăn một ít. Đồ ăn ở Hổ Đô rõ ràng ngon hơn nhiều so với ở thành cấp 9, ngay cả anh cũng có cảm giác thèm ăn.
Ban đêm, anh bình tĩnh nói: "Không phải ngươi nói tiến vào đô thành sẽ kích hoạt nhiệm vụ thứ ba sao?"
"Nhiệm vụ thứ ba đã được kích hoạt thành công, nhiệm vụ này là tìm kiếm ba tên gián điệp của Ma tộc đang ẩn nấp trong thành."
Ngô Bình kinh ngạc: “Hổ Đô có gián điệp của Ma tộc? Mục đích của những gián điệp này là gì?”
"Tạo ra hỗn loạn, phối hợp với đội quân Ma tộc bên ngoài, tấn công Hổ Đô."
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, nói: "Rốt cuộc ngươi theo phe nào, bên phe Ma tộc hay bên phe Nhân tộc?"
"Ta không thuộc về bất kỳ phe phái nào cả, ta chỉ chịu trách nhiệm với ngươi."
Ngô Bình: “Được rồi, vậy ngươi có nhắc nhở gì không?”
"Không có nhắc nhở."
Trời đã tối nhưng Hổ Đô vẫn nhộn nhịp như thành không bao giờ ngủ. Ngô Bình đi một mình đến đan quán.
Cánh cửa của đan quán mở suốt cả ngày lẫn đêm, hơn nữa cho dù là vào ban đêm, ở đây vẫn có một hàng dài người xếp hàng, giống như cảnh tượng lần trước khi anh tiến vào đan quán.
Điểm khác biệt là bây giờ anh đã là một luyện đan sư cấp 19, có thể trực tiếp vào đan quán mà không cần xếp hàng chờ đợi, người của đan quán còn rất khách sáo với anh.
"Lý đan sư, mời!" Một vị đan sư cấp mười mời anh tới một căn phòng nhỏ, cười nói: "Hôm nay quán chủ không có ở đây, tiểu nhân sẽ tiếp đãi ngài."
Ngô Bình gật đầu: “Ta tới đây là vì muốn thi được tư cách luyện đan sư cấp 25.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất