Nghiêm Tương nhìn bố mình cầm quyển sách mà cậu bé đọc lúc chiều với vẻ thổn thức vì khổ tận cam lai: “?”
Nghiêm Lỗi lật sách, cảm thấy nó rất thú vị.
Bởi vì trong sách có rất nhiều nội dung mà anh đã biết từ nhỏ. Thật ra cũng không có ai cố ý dạy cái này, nhưng trẻ con nông thôn ngày nào cũng đi sau mông người lớn để làm việc, dần dần tích lũy được rất nhiều kiến thức.
Đối với họ thì mấy thứ này chính là kiến thức thông thường.
Vậy mà hiện giờ nó lại được in thành chữ, biến thành sách.
Nghiêm Lỗi tiếp tục lật xem, phát hiện trong sách còn có cả những điều mà anh không biết.
Thật ra Kiều Vi từng đọc qua rồi, với người thành phố không phân biệt được ngũ cốc thì chẳng khác gì đang đọc thiên thư, nhưng Nghiêm Lỗi là người nhà nông thì lập tức nhập tâm vào quyển sách.
“Hóa ra là như thế này.”
“Thật vậy ư?”
“Rốt cuộc thì cái Kali này là gì? Phân kali này chỉ có thể mua ở công xã sao? Tự ủ không được à?”
Anh đang chăm chú bỗng nghe thấy tiếng Kiều Vi gọi: “Nghiêm Lỗi!”
Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn.
Kiều Vi mặc sơ mi trắng, quần lục quân, dây lưng da màu nâu siết chặt quanh vòng eo thon thả của cô.
Cô còn đeo chéo cái túi bộ đội màu xanh nữa.
Mặt mày rạng rỡ, xinh đẹp đứng dưới mái hiên.
Thoáng chốc, dường như có thứ gì đó vừa đánh mạnh vào trái tim Nghiêm Lỗi.
Anh thấy người mình đang nóng lên, miệng khô khốc, lại lo lắng không dám động đậy.
Giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.
Mãi đến khi Kiều Vi hỏi: “Có đẹp không?”
Cô cầm túi, xoay người cho anh nhìn phía sau lưng rồi lại xoay người lại.
Cuối cùng Nghiêm Lỗi cũng thở được, có thể hô hấp bình thường.
“Có đẹp không thế?” Kiều Vi hỏi: “Anh nói gì đi chứ.”
“Đẹp.” Nghiêm Lỗi nói xong, bỗng cảm thấy một chữ này không đủ để miêu tả cảm giác của anh lúc này, tiếc là vốn từ của anh không đủ. Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời nhận xét phù hợp nhất: “Giống như thiếu nữ.”
Kiều Vi tức cười: “Giống cái gì mà giống, em vốn là thiếu nữ.”
Vậy mà Nghiêm Lỗi còn cãi: “Đã kết hôn, đã làm mẹ rồi…”
“Đó là bởi vì kết hôn sớm.” Kiều Vi nói: “Tính theo tuổi tác thì em vẫn là thiếu nữ!”
Đúng thế thật, nếu ở đời sau thì đây là độ tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học, chẳng phải là thiếu nữ ư.
Nhưng ở đây thì chưa tốt nghiệp cấp ba đã kết hôn, đã làm mẹ từ sớm.
Thật là bất đắc dĩ.
Nếu không, với tuổi của cô và Nghiêm Lỗi hiện tại thì chính là thời gian đẹp nhất để yêu đương.
Quân phục xanh và sơ mi trắng, tay nắm tay, đẹp biết bao.
Tuy không thể yêu đương, nhưng quân phục xanh và sơ mi trắng, mỗi người dắt một tay của Nghiêm Tương, gia đình ba người hòa thuận vui vẻ đi về hướng đại viện cũng rất tốt đẹp.
Lúc này đang là giờ cơm, nhà nào cũng có khói bếp bốc lên, trên đường vắng vẻ.
Thi thoảng gặp phải một hai người, tất cả đều không nén được nhìn lâu hơn.
Kiều Vi không để ý, nhưng khi bất ngờ quay đầu, cô phát hiện Nghiêm Lỗi cũng đang nhìn cô.
Thấy cô quay mặt sang nên Nghiêm Lỗi vội vàng quay đi.
Kiều Vi: “?”
“Trời nóng lắm à?” Kiều Vi buồn bực: “Sao mặt anh đỏ thế?”
“Hơi nóng thật.” Nghiêm Lỗi kéo cổ áo: “Hôm nay nóng hơn hôm qua.”
Kiều Vi không cảm thấy nóng hơn hôm qua, huống chi hiện giờ đã là chạng vạng, mặt trời sắp lặn, ánh nắng cũng không chói chang như ban ngày nữa. Cô nói: “Chắc là do quân phục dày, haizz, sao anh không thay bộ khác rồi hẵng đi.”
Nghiêm Lỗi: “Anh quên mất.”
Bọn họ đến nhà ăn đại viện, lấy hộp cơm ra gọi đồ ăn.
Kiều Vi vỗ vỗ cái túi xách mới: “Đúng là đựng được nhiều đồ thật.”
Vô cùng thực dụng.
Có người bưng hộp cơm, miệng cắn bánh bao đi qua, khi nhìn thấy Kiều Vi, mắt người đó không rời ra được, miệng cũng vô thức há ra, làm cái bánh bao rơi xuống đất.
Người nọ kêu “ai da” một tiếng rồi ngồi xổm xuống nhặt.
Kiều Vi quay đầu nhìn thoáng qua: “Gì thế nhỉ?”
Nghiêm Lỗi bình tĩnh nói: “Không có gì, người kia đánh rơi bánh bao.”
Thấy không liên quan gì đến bọn họ nên Kiều Vi lại quay đầu gắp thêm một miếng thịt vào hộp cơm của Nghiêm Tương.
Nghiêm Lỗi liếc nhìn người kia.
Vừa nãy anh đã thấy người đó nhìn chằm chằm vào vợ anh, còn nhìn không chớp mắt nữa.
Người nọ đang chột dạ nhìn qua, đụng phải ánh mắt của Nghiêm Lỗi thì mặt đỏ bừng, cầm bánh bao đi mất.
Nghiêm Lỗi khẽ hừ một tiếng trong lòng.
Anh lại nhìn vợ mình, đúng là chẳng khác gì thiếu nữ chưa lập gia đình.
Người nhà của cán bộ cấp doanh trưởng đều khá trẻ, loại trang phục được bọn họ ưa thích nhất chính là váy liền. Hơn nữa, váy liền thời đại này thường được làm từ vải in hoa.
Không, nói sai rồi, phải là hầu như tất cả trang phục nữ hiện giờ đều được làm từ vải in hoa mới đúng.
Giữa một đống hoa cỏ, sơ mi trắng và quần lục quân đúng là rất thanh lịch, nổi bật.
Sau khi ăn cơm xong, trong suốt đoạn đường từ nhà ăn đến cổng đại viện, luôn có mấy người đàn ông ra ngoài đi dạo cố ý vô tình nhìn chằm chằm vào Kiều Vi.
Kiều Vi đến từ đời sau, tất nhiên không cảm thấy mấy ánh mắt đó có vấn đề gì.
Nếu là đời sau thì còn có người bước tới xin cách liên lạc nữa.
Nhưng cô thực sự cảm thấy Nghiêm Lỗi rất lạ.
“Hôm nay anh sao thế?” Kiều Vi còn đặt tay lên trán anh để thử nhiệt độ.
Cũng không sốt mà.
Nghiêm Lỗi kéo tay cô xuống dưới, tranh thủ lúc trời tối, không có nhiều người, anh không buông tay cô ra mà bạo dạn nắm lấy tay cô.
Kiều Vi dắt tay Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương: “Con và bố cùng dắt tay mẹ!”
Cậu bé nói vậy làm Nghiêm Lỗi càng to gan hơn: “Đúng vậy, chúng ta dắt tay mẹ nhé.”
Anh cứ cầm tay cô suốt đường về nhà, không nỡ buông ra.
Kiều Vi rút tay: “Em nấu nước bồ kết rồi, anh gội đầu giúp em đi.”
Nghiêm Lỗi chỉ thấy lòng bàn tay trống rỗng, anh xoa xoa ngón tay: “Được.”
Cô đã nấu nước bồ kết trước khi Nghiêm Lỗi về nhà, để đến hiện tại là vừa ấm.
Nghiêm Lỗi cầm chậu, cẩn thận, nhẹ nhàng đổ nước xuống, Kiều Vi vừa gội đầu vừa nói: “Cánh tay em không ổn rồi, bắt đầu nhức nhức.”
Nghiêm Lỗi nói: “Để anh xoa bóp cho em.”
Giọng anh trầm ấm như bài ca muộn buổi chiều tối, chất chứa đầy cảm xúc.
Tầm mắt anh dừng lại trên cổ Kiều Vi, sau đó lại từ từ lướt qua cần cổ thon dài, bả vai mảnh mai và làn da trắng như tuyết của cô.
Mắt anh dừng lại, dính chặt vào đó.
Nhưng Kiều Vi hoàn toàn không phát hiện ra.
Càng đến gần giờ đi ngủ buổi tối, Nghiêm Lỗi càng cảm thấy căng thẳng khó nói nên lời.

Ads
';
Advertisement