Chính anh cũng chẳng thể hiểu được.
Dạo này tình cảm vợ chồng của họ đã tiến bộ vượt bậc, còn mở khóa một trăm linh tám tư thế. Vậy mà chẳng hiểu sao vừa nghĩ đến việc sắp đi ngủ là tim anh lại đập thình thịch?
Sau khi Kiều Vi và Nghiêm Tương đều đã vào phòng, Nghiêm Lỗi múc một xô nước, kỳ cọ từ trên xuống dưới rồi mới vào nhà.
Tim anh đập rất nhanh.
Kết quả…
“Bố, bố mau tới đây đi!” Nghiêm Tương đang vui vẻ lăn lộn trên giường đất ở phòng phía Tây.
Nghiêm Lỗi: “…”
Nghiêm Lỗi bước tới xoa đầu cậu bé: “Sao con còn chưa ngủ? Về phòng ngủ đi chứ.”
Nghiêm Tương mở to đôi mắt vô tội: “Hôm nay con ngủ cùng với bố mẹ.”
Nghiêm Lỗi lập tức nói: “Vậy sao…”
“Hôm nay con ngủ cùng chúng ta.” Kiều Vi đang đốt nhang muỗi, cô quay đầu nói với anh: “Phòng của thằng bé phải để cho bớt mùi. Mấy hôm nay để thằng bé ngủ cùng đi.”
Nghiêm Lỗi im lặng một lát rồi cố gắng tranh thủ nốt lần cuối: “Không có mùi gì…”
“Sao lại không có, chắc chắn là có.” Kiều Vi kiên trì nói: “Cho dù không ngửi được mùi thì chắc chắn cũng có chất độc hại bay trong không khí, tốt nhất là đợi nó bay bớt rồi lại cho con sang ngủ.”
Thật ra Kiều Vi cũng không biết vôi có hại cho cơ thể hay không, càng không biết ngoài vôi ra thì bột trắng kia có thêm gì khác hay không. Tuy nói đến chuyện ô nhiễm khi sửa nhà ở thời đại này thì hơi hão huyền, nhưng cứ để mấy ngày cũng yên tâm hơn.
Lâu rồi Nghiêm Tương không được ngủ cùng bố mẹ.
Cậu bé vốn ngủ cùng mẹ, nhưng sau khi mẹ đi xa mấy ngày về, bỗng nhiên chỉ ngủ với bố.
Tuy cậu bé rất dũng cảm, rất kiên cường, có thể ngủ một mình nhưng vẫn rất hâm mộ bố.
Ai không muốn ngủ cùng mẹ chứ.
Nghiêm Tương vui sướng lăn qua lăn lại trên giường đất.
Bây giờ Nghiêm Lỗi không cần căng thẳng, trái tim cũng không cần đập thình thịch nữa.
Kiều Vi làm nũng, gọi anh: “Anh tới xoa tay giúp em đi, nếu không mai em không làm tiếp được nữa đâu.”
Nghiêm Lỗi nghe lời, lên giường đất xoa bóp giúp Kiều Vi thả lỏng cơ bắp.
Cuối cùng, hai người ngủ trong khi Nghiêm Tương nằm giữa.
Chuyện này thực sự không thể trách Kiều Vi được.
Ngay ngày đầu tiên xuyên đến, Kiều Vi đã đề nghị sống như vợ chồng già. Cô trần truồng tắm rửa mà Nghiêm Lỗi cũng không buồn liếc mắt.
Sau này tình cảm của hai người họ tiến triển tốt đẹp, thân thể của hai người đã thân mật khăng khít.
Kiều Vi không biết thời đại này, mọi người đều sống trong cảnh đè nén tình cảm, đặc biệt là người có trình độ giáo dục càng thấp thì lại càng không hiểu tình yêu nam nữ là gì.
Bọn họ làm tròn nghĩa vụ của một người chồng hoặc là một người vợ, có thể chung sống hòa thuận, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau sinh đẻ, họ nhầm rằng đây chính là tình yêu.
Nhưng trên thực tế, tình yêu là hormone, là dopamine, là khi ngước mắt nhìn đối phương, đầu óc sẽ trống rỗng ngay lập tức.
Trong bóng đêm, Nghiêm Lỗi quay đầu thấy Nghiêm Tương đã ngủ.
Kiều Vi còn đang mơ mơ màng màng vỗ về thằng bé.
Nghiêm Lỗi nghiêng người, lặng lẽ vươn tay, nắm lấy tay Kiều Vi.
Kiều Vi đã lim dim ngủ, sau khi anh nắm lấy tay cô thì cô cũng không động nữa.
Nghiêm Lỗi nắm tay cô một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ!
Lúc chạy bộ buổi sáng, Nghiêm Lỗi để Kiều Vi chạy ở phía trước.
“Sao thế?”
“Anh sợ anh chạy nhanh quá, em không đuổi kịp.”
Kiều Vi im lặng bắt đầu tăng tốc, chạy!
Nghiêm Lỗi theo sát cô, dù cô có tăng tốc đến mức nào thì cũng chẳng thể cắt đuôi được anh.
Nghiêm Lỗi cười, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Kiều Vi.
Cô không phải bộ đội, cũng không phải học sinh, nhưng sáng sớm vẫn kiên trì chạy bộ.
Chưa từng có người nhà quân nhân nào như vậy. Đa số đều vừa dậy là đeo tạp dề, cầm muôi nấu cơm cho cả nhà.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại rất thích bóng dáng lúc chạy bộ của Kiều Vi.
Thân hình cô đong đưa theo tiết tấu, mới sáng tinh mơ đã đổ mồ hôi trong nắng sớm, tỏa ra sức sống mạnh mẽ.
Nếu đêm hôm trước anh không dây dưa cô quá muộn thì cô đều có thể dậy đúng giờ để chạy bộ buổi sáng, ngày nào cô cũng bắt đầu một ngày mới bằng cách tràn trề sức sống này.
Thức ăn sáng nay có bánh kếp bí ngòi và cháo hành lá, rất là thơm.
Kiều Vi nói: “Hành lá này là chị Triệu cho em. Còn hành anh trồng kia, sao em thấy mấy loại rau khác đều mọc mầm rồi mà hành kia mới nhú lên một chút thế? Có phải hạt giống hư rồi hay không?”
Đúng là người thành phố không hiểu gì hết.
Nghiêm Lỗi chê cười cô: “Năm nay trồng hành thì nhanh nhất cũng phải đợi đến sang năm mới ăn được. Năm nay nó nhú lên cho em là tốt lắm rồi.”
Trước khi đi, Nghiêm Lỗi cẩn thận kiểm tra mảnh đất trồng rau bảo bối của anh, còn ngồi xổm xuống xem mấy chồi non mới nhú cao hơn hôm qua được bao nhiêu.
Nghiêm Lỗi dặn Kiều Vi: “Nhớ nhắc Tương Tương chú ý, lúc chạy trong sân đừng giẫm phải của anh.”
Quý như gì ấy.
Lúc Nghiêm Tương tỉnh lại, bố cậu bé đã đi làm.
Kiều Vi làm bánh kếp bí ngòi cho cậu bé ăn, vì hào phóng cho nhiều trứng gà nên món này rất ngon, Nghiêm Tương ăn mà miệng dính đầy mỡ.
Kiều Vi hỏi cậu bé: “Hôm nay con có sơn tường với mẹ nữa không?”
Nghiêm Tương gật đầu: “Có ạ!”
“Được, mục tiêu hôm nay là gian ngoài phòng con, còn cả tường phía Đông phòng khách nữa.”
“Vâng!”

Ads
';
Advertisement