Kiều Vi bị buộc phải giao lưu với mọi người, cô giới thiệu cho mọi người vài điểm quan trọng: “Tựa lưng, bảo vệ chân là quan trọng nhất. Ngoài ra, tay vịn có thể có hoặc không, tốt nhất nên có bàn để chân, để chân thoải mái.”
Những người cần thì ghi nhớ kỹ, định cũng sẽ mua một cái.
Kiều Vi đưa Nghiêm Tương đi mẫu giáo.
Các giáo viên đều rất hoan nghênh cậu bé.
“Tương Tương lại sạch sẽ như vậy.” Giáo viên nói: “Hôm nay cũng sẽ kể chuyện xưa đấy.”
Nghiêm Tương rất phấn khởi: “Được!”
Nếu trẻ em không được chăm sóc tốt ở nhà trẻ, sẽ phản ánh ngay ra tâm trạng, không thể giả vờ.
Thấy Nghiêm Tương như vậy, Kiều Vi cảm thấy yên tâm về chất lượng của nhà trẻ. Dù sao đây cũng là nhà trẻ của chính quyền thị trấn, chất lượng chắc chắn sẽ tốt hơn những nơi khác.
Kiều Vi mang theo túi vào phòng làm việc của phòng ban: “Chào buổi sáng, trưởng ban.”
Giờ trưởng ban Chu có ấn tượng tốt hơn về cô, không còn thấy cô là một người cậy tài ngạo mạn ở thị trấn Thanh Sơn. Cô đi đến văn phòng Ủy ban thị trấn trở về, luôn chào hỏi và báo cáo với ông, thể hiện sự tôn trọng.
Còn về mối quan hệ với các nhân viên, chỉ cần không gây ồn ào, không chủ động đến yêu cầu ông ta giải quyết, thì cũng không phải là vấn đề.
Trưởng ban Chu hòa nhã đáp lại: “Chào buổi sáng. Hôm nay thời tiết cũng không tệ.”
“Vâng, đi xe đạp thấy cảnh vật rất đẹp.” Kiều Vi cười rạng rỡ.
Mặc dù tuần trước cô bị lờ đi, bị chèn ép, nhưng vẫn giữ được vẻ thoải mái như vậy, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Khả năng chịu đựng áp lực này khiến trưởng ban Chu cảm thấy ấn tượng.
Có người nhìn không vừa mắt, lẩm bẩm: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng tôi đã làm việc một tiếng rồi.”
Kiều Vi trực tiếp bỏ qua, lấy bản thảo đã viết sẵn đưa cho trưởng ban Chu: “Đây là những gì bí thư Mạnh yêu cầu, phải nộp cho ông ấy trong hôm nay. Xin trưởng ban xem qua, kiểm tra kỹ một chút.”
Trưởng ban Chu đeo kính đọc qua một lần, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Hơn nữa bản thảo này chữ viết đẹp, trang giấy sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết sửa chữa. Rõ ràng là đã được kiểm tra và sao chép cẩn thận.
Trưởng ban Chu gật đầu: “Được rồi, mau đem đến cho bí thư.”
Kiều Vi đi về phòng làm việc.
Người đàn ông bị phớt lờ rất tức giận, mắng: “Người này có phải là điếc không vậy.”
Cũng có người cảm thấy Kiều Vi là người không nên chọc, khuyên ngăn: “Thôi, thôi đi.”
“Tính là cái gì, chúng tôi đã làm việc một tiếng rồi, cô ta vẫn còn nói ‘sớm’. Thật là vô liêm sỉ.” Người kia không chịu buông tha, lại nói: “Ai giống như cô ta vậy, tôi chưa từng thấy ai như vậy. Trưởng ban, ngài nói đi, ngài nói đi chứ.”
Nếu người này không kéo trưởng ban vào, trưởng ban sẽ làm như không nghe thấy. Nhưng người này nhất định phải kéo trưởng ban vào.
Một khi đã như vậy, Trưởng ban Chu phải nói vài câu.
Ông ta nghĩ về cô gái được điều động đến đây, qua văn phong trong bài viết có thể thấy tài năng phi thường, chắc chắn là người mà cấp trên rất ưng ý, nếu không thì cũng không chỉ định điều động cô đến đây. Nhưng từ khi đến đây Kiều Vi chưa hề có một chút thái độ không tôn trọng ông ta.
Lại nghĩ về cô gái này mang theo một vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời khi vào cửa, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Lại nhìn sắc mặt chua ngoa của một số người.
Ai nhìn vừa mắt, ai nhìn không vừa mắt, quá rõ ràng.
“Chờ người ta trở về, cậu hỏi người ta mấy giờ ra ngoài. Cậu nhìn lại xem, mấy giờ cậu ra ngoài.” Trưởng ban Chu nói: “Xe của cậu chỉ mất 5 phút, còn người ta phải đi xe mất một tiếng. Lúc người ta ra khỏi nhà, cậu vẫn đang nằm ngủ trong chăn đấy.”
Trong phòng vang lên tiếng cười khúc khích.
“Tất cả yên tĩnh một chút.” Lần đầu tiên Trưởng ban Chu lên tiếng bảo vệ Kiều Vi, định giọng: “Đồng nghiệp được điều động từ đơn vị cấp dưới đến đây là để giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng. Người ta còn phải mang theo con nhỏ, người ta đã vượt qua khó khăn để đến đây. Chỉ cần không lười biếng trong công việc, không gây ra sự cố, thì hãy im lặng. Giữa đồng nghiệp phải thân thiện, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Trong phòng này của tôi, tuyệt đối không được có những ý kiến trái chiều.”
Trước đây lãnh đạo làm ngơ, điều đó đồng nghĩa là đồng ý. Những người dưới quyền cũng dám tùy ý.
Bây giờ lãnh đạo đã lên tiếng, ai còn không nghe lời thì là không cho lãnh đạo mặt mũi.
Trong phòng ban đã yên ắng lại.
Có người lẩm bẩm: “Mang theo đứa nhỏ còn mượn điều tới đây làm gì, Hạ Hà Khẩu không còn ai à?”
Có người nghe mà không hiểu, có người nghe xong lại suy nghĩ.
Trưởng ban Chu làm như không nghe thấy, cầm chén trà lên uống.
Sự tu dưỡng của bản thân, không ai có nghĩa vụ làm người hướng dẫn cuộc sống của bạn, dạy bạn triết lý văn phòng. Muốn hiểu rõ hay không, thấu suốt hay không, phải dựa vào chính mình.
Trong văn phòng người được coi là người tốt là như thế nào?
Không đặt bẫy cho bạn, không đào hố rồi đẩy bạn nhảy vào, thì đã là người tốt rồi.
Thấy có hố mà không cảnh báo bạn, để bạn tự nhảy vào, miễn là hố không phải do họ đào, thì cũng không tính là người xấu.
Nhiều lắm thì chỉ là… đồng nghiệp bình thường.
Kiều Vi không tìm thấy Bí thư Mạnh.
“Hôm nay có cuộc họp thường kỳ.” Thư ký Hoàng nói: “Giao bản thảo cho tôi, khi Bí thư Mạnh về tôi sẽ chuyển cho ông ấy.”
Kiều Vi đưa qua: “Cảm ơn anh.”
Thư ký Hoàng là một người trẻ tuổi, tầm tuổi với Nghiêm Lỗi. Đeo kính, ăn mặc gọn gàng, ăn nói cũng dễ nghe.
Từ khi Kiều Vi được điều động đến đây, gặp gỡ anh ta vài lần, ấn tượng về anh ta cũng khá tốt.
Nhưng Kiều Vi đã từng chứng kiến lòng người vi tế trong kiếp trước, những ngày gần đây được trải nghiệm văn hóa trong cơ quan, nên đã cảnh giác hơn, mỉm cười nói: “Buổi trưa tôi sẽ quay lại để hỏi Bí thứ Mạnh xem có chỗ nào cần sửa đổi không.”
Biểu cảm trên mặt thư ký Hoàng không đổi, mỉm cười: “Được.”
Anh ta nhìn Kiều Vi rời đi.
Cô gái này rất xinh đẹp. Nhưng chí tiến thủ của cô còn vượt xa vẻ đẹp, cảm giác ánh mặt trời rực rỡ hất vào mặt, khiến người ta chú ý trước. Sau đó mới nhận ra cô rất xinh đẹp.
Cô rất tinh tế. Một câu nói có thể bịt kín lỗ hổng, khiến người khác không tìm được chỗ để chui vào. Không hẳn là nhắm vào anh ta, nhưng cô khiến người ta không thể tìm ra kẽ hở, ai cũng hài lòng.
Thư ký Hoàng xoay chiếc bút máy giữa những ngón tay thon dài, mở bản thảo của Kiều Vi ra đọc.
Ấn tượng đầu tiên, chữ viết rất đẹp, nhưng chưa bằng anh ta.
Nhưng sau khi đọc xong, trong mắt anh ta hiện lên sự tán thưởng.
Bí thư Mạnh đi họp về, thư ký Hoàng theo vào văn phòng để nhận chỉ thị.
Sau khi Bí thư Mạnh bàn giao xong, anh ta không dây dưa, đưa bản thảo của Kiều Vi lên: “Đây là của Kiều Vi, người được điều động từ Hạ Hà Khẩu.”
“Đồng chí nhỏ rất năng suất.” Bí thư Mạnh cười nhận lấy.
Khi thư ký Hoàng ra ngoài khép cửa, anh ta nhìn thoáng qua thấy Bí thư Mạnh đã mở ra đọc.
Anh ta đóng cửa lại.
Kiều Vi từ văn phòng ủy ban huyện trở về ban tuyên truyền, vừa ngồi xuống thì đã có một nữ đồng nghiệp đến.
Đột ngột nói chuyện hòa nhã: “Kiều Vi, bây giờ cô có việc gì không?”
Kiều Vi cũng lịch sự: “Không có, có việc gì cần tôi làm à?”
“Vậy cô hãy khắc cái giấy nến này. Khắc theo mẫu này.”
“Được.” Kiều Vi thường xác định deadline khi nhận công việc: “Khi nào phải xong?”
“Trước khi tan ca.”
“Được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất