Người kia quay lưng định đi, Kiều Vi gọi lại: “Đợi một chút.”
“Tôi chưa từng khắc bao giờ, làm phiền cô hãy hướng dẫn tôi trước.”
“Ồ, không phải cô là người của ban tuyên truyền Hạ Hà Khẩu sao?”
“Tôi chỉ là phát thanh viên thôi.” Hơn nữa cũng mới làm chưa đầy một tháng.
“Được rồi.”
Người kia khắc một dòng chữ làm ví dụ cho cô. Đây là việc rất đơn giản, Kiều Vi học được ngay.
Kiều Vi vui vẻ khắc, cuối cùng cũng được chơi một thứ mà cô chưa từng trải nghiệm. Lần trước ở ban tuyên truyền thị trấn cũng chỉ in giấy nến trên con lăn.
Cô liên tục nhìn đồng hồ, đến mười giờ năm mươi phút, cô lau tay rồi lại đến văn phòng ủy ban huyện, tìm thư ký Hoàng trước tiên.
Vừa đến đó, không cần cô mở miệng, thư ký Hoàng đã nói: “Bí thư Mạnh đã xem qua rồi.”
Anh ta lấy bản thảo của cô ra, cười nói: “Viết rất tốt. Không có gì cần phải sửa. Bí thư Mạnh nói sẽ gửi bài này lên thành phố. Cố gắng để khoảng ngày hai mươi bảy, hai mươi tám có thể đăng.”
Trên bản thảo đó có ghi chú bằng bút đỏ của Bí thư Mạnh, giống như những gì thư ký Hoàng nói.
Hơn nữa, bản thảo cũng được đặt cẩn thận trong một tập hồ sơ cùng với một vài tài liệu khác cũng có ghi chú.
Vậy là được rồi. Công việc đầu tiên mà Bí thư Mạnh giao cho cô đã hoàn thành.
Những việc tiếp theo là của thư ký Hoàng, không phải việc của cô, cô không phải chịu trách nhiệm.
“Vậy tôi về đây.” Kiều Vi nhẹ nhõm.
“Đợi một chút.” Thư ký Hoàng lấy một tập hồ sơ ra: “Cô hãy sắp xếp lại biên bản cuộc họp này, ghi lại vào mẫu biên bản này. Trước hai giờ chiều giao cho tôi.”
Thư ký Hoàng làm việc rất gọn gàng. Khi giao việc, anh ta vừa nói rõ công việc vừa nói rõ thời hạn, không giống như những người ở phòng ban, phải chờ Kiều Vi chủ động hỏi mới nói.
Kiều Vi thích tác phong làm việc chuyên nghiệp, rõ ràng như vậy.
Bên cạnh đó, cô còn có công việc khắc giấy nến. Nhưng cô đã hoàn thành một phần và cũng đã thành thạo hơn. Có thể ước tính được thời gian hoàn thành.
Công việc này phải xong trước khi tan ca, còn cái kia phải xong trước hai giờ. Kiều Vi lật qua lật lại, nhanh chóng đọc qua nội dung, cảm thấy không có vấn đề gì.
“Được.”
Quay lại phòng ban, cô chuyển tấm giấy nến sang bên cạnh, làm biên bản cuộc họp trước. Yêu cầu nộp công việc này trước cả giấy nến, nên phải làm trước.
Vừa làm được một lúc lại có người đến: “Kiều Vi, làm cái này giúp tôi.”
Kiều Vi nhìn qua hỏi: “Khi nào phải xong?”
Người đó nói: “Trước khi tan ca cho tôi.”
“Vậy không được.” Kiều Vi nói: “Bây giờ tôi đang có hai công việc, cô xem, cả hai đều phải hoàn thành hôm nay. Tôi chắc chắn không làm xong công việc của cô trước khi tan làm, cô hãy nhờ người khác đi.”
Cô vô tư nói “cô hãy nhờ người khác đi”, không khúc mắc hay miễn cưỡng như những người được điều động khác.
Nhưng trưởng ban Chu đã nói rồi, không ai được phép gây rối.
Người đó vẫn hòa nhã đổi lại: “Vậy thì mai đưa tôi nhé.”
“Trước khi tan ca ngày mai?” Kiều Vi hỏi.
Nếu nói ừ, thì không cần phải nói với người ta là phải hoàn thành trước khi tan ca hôm nay. Người đó dừng lại một chút: “Trước trưa mai.”
Vừa định rời đi lại bị Kiều Vi gọi lại: “Xin lỗi, tôi chưa nhớ được tên của mọi người.”
“Ngô Ái Trân.” Cô ta nói: “Tôi tên là Ngô Ái Trân.”
Thực ra Kiều Vi cũng có ấn tượng về Ngô Ái Trân, hôm qua cô ta không mấy tử tế như hôm nay. Nhắc mới nhớ, đúng là sau khi cô trở về từ văn phòng ủy ban huyện hôm nay, không khí trong phòng đối với cô đã tốt hơn nhiều. Cách nói chuyện cũng lịch sự hơn, không còn vẻ khó chịu như trước.
Nhưng nó không ảnh hưởng đến chuyện Kiều Vi cẩn thận làm việc.
“Ngô Ái Trân, hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng chín, bây giờ là…” Kiều Vi ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường: “À, chưa đến mười một giờ rưỡi. Công việc cụ thể là… Yêu cầu hoàn thành trước buổi trưa ngày hai mươi hai.”
“Đồng chí Ngô, xin ký vào đây.”
Kiều Vi mỉm cười đẩy cuốn sổ ghi chép của mình về phía Ngô Ái Trân.
Thời gian, công việc, người tiếp nhận, thời hạn hoàn thành đều được ghi rất rõ ràng. Ký vào đây, không còn là lời nói suông, mà sẽ có bằng chứng.
Rõ ràng Ngô Ái Trân không có sự tinh tế như thư ký Hoàng. Kiều Vi chưa từng thấy bất kỳ biểu cảm nào trên mặt thư ký Hoàng, còn trẻ mà đã có được bản lĩnh che giấu cảm xúc buồn vui của cán bộ kỳ cựu, thảo nào có thể làm người thân cận của lãnh đạo.
Ngô Ái Trân thì không được như vậy.
Kiều Vi đẩy cuốn sổ của mình về phía Ngô Ái Trân, biểu cảm của cô ta thay đổi khá thú vị.
“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Cô ta nói: “Phải đến mức này sao?”
“Người ở đơn vị cấp dưới như chúng tôi thực hiện công việc do cấp trên giao đều rất nghiêm túc, không phân biệt lớn hay nhỏ.” Kiều Vi mỉm cười nhã nhặn: “Ký đi.”
Ngô Ái Trân miễn cưỡng ký tên.
Vậy thì không thể đổ lỗi được nữa. Lúc tan ca không thể chỉ vào mũi cô mà nói “Tôi bảo cô hôm nay phải xong, cô làm sao thế?”.
Kiều Vi mới nhận công việc này.
Rất tốt. Sau đó không còn ai mang công việc đến nói với cô “Trước khi tan ca phải xong cho tôi”.
Kiều Vi yên tĩnh làm việc của mình.
Cô ghi lại biên bản cuộc họp trước, sau đó tiếp tục khắc giấy nến.
Khoảng một giờ năm mươi phút, cô lại đứng dậy đưa biên bản cuộc họp đến chỗ thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng mở ra xem, không có gì không hài lòng, cũng không giao thêm nhiệm vụ nào cho Kiều Vi, chỉ gật đầu: “Ở đây không còn việc gì nữa.”
Kiều Vi quay về phòng làm việc tiếp tục khắc giấy nến, khoảng ba giờ cô đã hoàn thành, tìm được người giao công việc và giao giấy nến cho họ.
Sau đó cô bắt tay vào thực hiện công việc thứ ba, rất có trật tự.
Bốn giờ, đó là thời gian tan ca của Kiều Vi.
Cô để những việc chưa hoàn thành vào ngăn kéo và khóa lại.
Cô mang chiếc khóa này từ nhà đến, cái bàn này vốn đã có móc khóa, chỉ cần thêm ổ khóa là được.
Cô cất chìa khóa vào trong túi xách của mình.
Kiều Vi cầm túi xách, đi đến bàn của Ngô Ái Trân: “Ngô Ái Trân.”
Ngô Ái Trân ngẩng đầu lên, chớp mắt.
“Tôi phải về rồi, công việc chưa xong, tôi nhất định sẽ hoàn thành trước giờ nghỉ trưa ngày mai.” Kiều Vi cười nói.
Như thể những ngày lạnh nhạt, xa cách tuần trước không hề xảy ra.
Tay hung không đánh người mặt cười.
Ngô Ái Trân cũng không có một trái tim cứng rắn đến mức có thể lạnh lùng với một người đang mỉm cười với mình, do dự một chút nói: “À, được. À… tạm biệt.”

Ads
';
Advertisement