“Cô của cháu không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ.”
“Cô của cháu không thích, nhưng chú thì thích. Con bé này, sao lại không biết thương chú chút nào thế?”
“… Vâng.”
Thật ra Kiều Vi cũng không có cảm giác gì. Kiều Vi ở đời sau vốn là xã súc từng bị giới tư bản bóc lột, bản thân có năng lực “làm việc” mạnh, lại có cái nhìn cởi mở. Việc nhỏ thì không quan tâm, việc lớn thì có ý tưởng. Người như vậy đi đến đâu cũng không thành vấn đề.
Cho dù ủy ban huyện là sân khách, cũng không có ý định cắm rễ, cô cũng nhịn xuống, không thể hiện năng lực.
Cô sắp xếp công việc mình làm theo tình hình mỗi ngày.
Công việc của Bí thư Mạnh được xếp hàng đầu, công việc của thư ký Hoàng xếp thứ hai. Còn việc vặt ở ban tuyên truyền thì có thể sắp xếp linh hoạt tùy theo thời gian.
Gọn gàng ngăn nắp, lâu dần cũng thành quen.
Có người xấu tính hợm hĩnh luôn muốn ra oai với cô nhưng lần nào cũng thất bại. Ngược lại, Ngô Ái Trân và một số người khác lại càng thân thiết với Kiều Vi hơn.
Lúc đầu Kiều Vi nghĩ rằng cô sẽ chỉ loanh quanh ở đây, đợi cho đến khi lãnh đạo ủy ban thị trấn nhớ đến cô rồi điều cô về. Hoặc cô đợi đến sau ngày lễ Quốc khánh, ủy ban huyện hoàn thành việc sáp nhập các huyện và thị trấn. Lúc ấy cũng không còn nhiều công việc nữa, vậy thì Kiều Vi có thể trở về.
Nhưng không ngờ, khi ngày lễ Quốc khánh sắp đến gần, vào thứ hai ngày hai mươi tám tháng chín, một nhóm người bất ngờ đi vào ban tuyên truyền.
Nhìn thấy Bí thư Mạnh, mọi người trong phòng đứng dậy.
Bí thư Mạnh đưa tay ra chào hỏi Kiều Vi: “Kiều Vi, cô xem ai đến đây.”
Bí thư Mạnh dẫn vài người mặc quân phục màu xanh lục đi vào. Đi đầu là một quân nhân trung niên, trầm ổn, mặt mày nho nhã. Ông ấy nở nụ cười hiền lành: “Kiều Vi.”
Ông ấy nói: “Đã lâu không gặp, không ngờ người nhà quân nhân của chúng ta lại đến huyện công tác.”
Người quân nhân trung niên này chính là Sư trưởng Phan.
“Sư trưởng.” Kiều Vi đi đến bắt tay với Sư trưởng Phan: “Ở đâu cũng vậy, đều là vì nhân dân phục vụ.”
Cô cười tươi như hoa, rồi nhìn người đứng sau lưng Sư trưởng Phan.
Sống lưng Nghiêm Lỗi thẳng tắp như cây tùng, khóe miệng nhếch lên, anh cũng nhìn Kiều Vi.
Người đàn ông này thật đáng ghét, không thèm báo trước cho cô một tiếng mà đến đột ngột như vậy.
Tất cả mọi người đều đang đứng.
Mấy nhân viên trong ban tuyên truyền đều rất ngạc nhiên. Có người trộm liếc nhìn trưởng ban Chu, phát hiện trưởng ban Chu không hề kinh ngạc chút nào.
Trưởng ban Chu đã biết Kiều Vi là người nhà quân nhân từ lâu.
Có người thầm chửi tục trong lòng.
Thời đại này là xã hội tình nghĩa. Tình nghĩa, quan hệ, cửa sau đều rất quan trọng. Người làm việc trong thể chế lại càng hiểu rõ câu này hơn.
Càng tới gần quyền lực mới càng nhận ra khả năng và sự tốt đẹp của nó.
Trưởng ban Chu để mặc bọn họ chèn ép Kiều Vi, nếu có thể ra oai phủ đầu với Kiều Vi, làm Kiều Vi ngoan ngoãn nghe lời thì người được lợi chính là trưởng ban Chu, còn người gây thù chuốc oán lại chính là bọn họ.
Nếu Kiều Vi thật sự là cô gái trong trấn nhỏ không có bối cảnh gì thì không sao, nhưng cô lại là người nhà quân nhân.
Ban nãy Kiều Vi vừa gọi sĩ quan trung niên trước mặt này là “Sư trưởng”.
Đây là điểm phiền phức sau khi chế độ quân hàm bị hủy bỏ, quân phục của mọi người đều giống nhau, chỉ có phù hiệu đỏ chứ không có cầu vai, hoàn toàn không thể phân biệt được người đó là tướng hay là lính.
Việc này quá phiền phức.
Hiển nhiên là Kiều Vi và vị Sư trưởng này quen nhau. Sư trưởng có thể gọi tên Kiều Vi ngay, vậy thì không chỉ đơn giản là “gặp qua”. Sư trưởng đã gặp rất nhiều người nhà quân nhân, nhưng chắc chắn không thể nhớ tên tất cả mọi người.
Thái độ của ông ấy còn thân thiện hiền lành như vậy, nhìn là biết nụ cười trên mặt ông ấy là thật lòng chứ không phải kiểu cách xã giao.
Sư trưởng là cấp bậc gì? Chính là cấp bậc mà Bí thư Mạnh đứng đầu huyện cũng phải nghiêng người đi bên cạnh.
Tuy quân đội và chính phủ không lệ thuộc vào nhau, nhưng quan trường không đơn giản là chỉ nhìn xem hiện tại có lệ thuộc hay không.
Trong xã hội có một tấm lưới vô hình, nếu đã gọi là “lưới” thì tất nhiên phải đan xen vào nhau chứ không phải là những đường thẳng thẳng tắp.
Bí thư Mạnh nói với sư trưởng Phan: “Khả năng viết lách của Kiều Vi rất tốt. Ban đầu tôi để ý tới đồng chí này là vì cô ấy đoạt giải văn chương, nên tôi mới cố ý cất nhắc cô ấy vào trong huyện, cho cô ấy rèn luyện trong ban tuyên truyền một chút rồi lại chuyển sang văn phòng để cô ấy phát huy sở trường đặc biệt của mình thật tốt. Nói thật, lúc biết Kiều Vi là người nhà quân nhân, tôi còn rất ngạc nhiên.”
Sư trưởng Phan nói: “Không chỉ mình anh ngạc nhiên thôi đâu, tôi cũng ngạc nhiên lắm. Người nhà quân nhân bọn tôi có được một người giỏi viết lách là chuyện hiếm thấy. Chắc là anh cũng hiểu, nhớ đừng lãng phí nhân tài.”
“Tất nhiên rồi, chắc chắn sẽ cho Kiều Vi sân khấu phát huy.”
“Thế thì tốt quá, tốt quá.”
Mọi người đều vừa nói vừa cười.
Kiều Vi đứng ở bên cạnh cười mỉm, không ngắt lời của mấy lãnh đạo.
Sư trưởng Phan nhìn lướt qua ban tuyên truyền hỏi: “Ai là lãnh đạo của Kiều Vi thế?”
Khí thế của ông ấy rất mạnh mẽ, cả lời nói và ánh mắt đều cho người khác cảm giác áp lực. Trưởng ban Chu vội khom người tiến lên, vươn hai tay ra chào: “Xin chào Thủ trưởng, tôi là trưởng ban tuyên truyền, tôi họ Chu.”
Sư trưởng Phan và trưởng ban Chu bắt tay, ông ấy nói như đang cổ vũ sĩ khí: “Cậu đừng thấy Kiều Vi là nữ đồng chí nên nới lỏng yêu cầu, phải tin tưởng rằng hậu phương của bọn tôi đều có thể chịu khổ chịu nhọc, phải yêu cầu nghiêm khắc, đốc thúc Kiều Vi tiến bộ.”
Trưởng ban Chu: “Vâng, vâng.”
Kiều Vi tiếp lời ngay: “Sư trưởng, ngài đừng lo lắng, các lãnh đạo đều nghiêm khắc và khoan dung với tôi.”
Sư trưởng Phan hài lòng gật đầu, buông tay trưởng ban Chu: “Vậy là tốt rồi.”
Bí thư Mạnh nói: “Sư trưởng Phan, bây giờ chúng ta đến phòng họp nhé?”
“Được.” Sư trưởng Phan lại nói: “Kiều Vi cũng tới nghe một chút đi.”
Kiều Vi không biết bọn họ muốn họp về chủ đề gì, nhưng Sư trưởng Phan đã lên tiếng, dù hiện tại cô có công việc gì thì cũng phải tạm thời bỏ qua.
Cô cung kính đáp: “Vâng ạ.”
Sư trưởng Phan xoay người.
Những người đang đi đằng sau vội tránh sang hai bên để nhường đường. Bí thư Mạnh dẫn Sư trưởng Phan ra ngoài, mọi người cũng cất bước đi theo.
Chức vụ của Kiều Vi thấp nên cô định đi sau cùng, phải chờ mọi người quay đầu hết rồi mới đi theo.
Nhưng Nghiêm Lỗi bên cạnh Sư trưởng Phan lại không đi theo lãnh đạo.
Anh bước một bước vào phòng, chủ động vươn tay với trưởng ban Chu: “Trưởng ban Chu.”
Trưởng ban Chu vội bắt tay Nghiêm Lỗi.
“Tôi là chồng của Kiều Vi, tôi họ Nghiêm.” Nghiêm Lỗi nói.
Trưởng ban Chu thân thiện đáp lời: “Tôi biết anh, đoàn trưởng Nghiêm, anh hùng chiến đấu. Tôi đã từng nghe buổi toạ đàm của anh.”

Ads
';
Advertisement