Biết là được.
Nghiêm Lỗi nói: “Cảm ơn anh vì đã quan tâm, chăm sóc cho Kiều Vi trong khoảng thời gian này.”
“Đâu có, đâu có, tạm thời điều chuyển Kiều Vi đến đây đã giúp chúng tôi giảm bớt áp lực công việc, giúp chúng tôi rất nhiều.”
Hai người khách sáo giả dối ở đây, Ngô Ái Trân bỗng trợn tròn mắt, bưng kín miệng.
Cô ta nhớ ra rồi!
Ngô Ái Trân lập tức dùng khuỷu tay chọc đồng nghiệp bên cạnh, khẽ nói: “Là Nghiêm Lỗi! Là Nghiêm Lỗi kia đấy! Cô có nhớ không?”
Năm đấy cô ta mới bắt đầu làm việc chưa lâu, anh hùng chiến đấu còn tới đây tổ chức tọa đàm.
“Chính là người cô khen đẹp trai lắm ấy! Còn nhớ không?” Ngô Ái Trân chọc mạnh vào eo đồng nghiệp.
Đồng nghiệp tức muốn chết, vội vàng đá chân Ngô Ái Trân, ý bảo cô ta đừng chọc nữa.
Nghiêm Lỗi vừa đến là cô ta đã nhận ra ngay.
Thế nhưng… Vậy mà…
Nhìn Nghiêm Lỗi khách sáo với trưởng ban Chu xong rồi đi ra ngoài với Kiều Vi. Nghiêm Lỗi đi bên cạnh Kiều Vi, còn duỗi tay đỡ lưng cô một lát, ra khỏi cửa là buông xuống ngay.
Ngoài cửa, hai người họ nhìn nhau, sau đó đi theo mọi người, cùng khuất bóng ở hành lang.
Ngô Ái Trân và đồng nghiệp nhìn nhau.
Thế mà Kiều Vi lại là vợ của Nghiêm Lỗi.
Họ hoàn toàn không ngờ tới.
Mọi người đều mấp máy miệng, có cảm giác muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Nỗi lòng vô cùng phức tạp.
Có người đã hoàn toàn hiểu ra, âm thầm “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của trưởng ban Chu.
Lão cáo già này biết hết nhưng lại không nói tiếng nào.
Có người vẫn bình tĩnh ung dung, cảm thấy mấy ngày nay thân thiết với Kiều Vi đúng là không sai. Đúng là không thể khinh thường bất kỳ ai trong cơ quan, không nên gây thù chuốc oán với ai cả, sau này họ nhất định phải nhớ kỹ nguyên tắc này.
Ở trong cùng một phòng mà ai cũng có suy nghĩ riêng, đang tự tiêu hóa.
Kiều Vi đứng cuối cùng dự thính cuộc họp.
Cô đã hiểu, là huyện có việc phải nhờ đến quân khu.
Huyện muốn sửa đường.
Huyện và trấn sáp nhập, lần này bản đồ huyện Vĩnh Minh còn bao gồm cả trấn Thanh Sơn và trấn Hạ Hà Khẩu, sau này sẽ là hai khu của Bác Thành.
Bí thư Mạnh rõ ràng là người có tham vọng, ông ta muốn đạt thành tựu ở chỗ này.
Người đời sau đều biết, nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước. Thời đại này không thể nhắc đến chữ “giàu”, nghèo mới vẻ vang. Nhưng muốn phát triển thì phải sửa đường trước, đây là chân lý không thể thay đổi dù ở thời đại nào.
Là chuyện cơ bản mà người cầm quyền đều hiểu.
Thời đại này không được cơ giới hoá trên diện rộng, công trình lớn như sửa đường chủ yếu đều dựa vào tài nguyên nhân lực.
Sửa đường không đơn giản là bỏ tiền mời đội thi công là xong. Phải biết rằng ở đời sau, sửa đường cũng là do chính phủ, xí nghiệp và ngân hàng hợp tác cùng nhau thực hiện.
Đây là thời kinh tế có kế hoạch, không tồn tại doanh nghiệp tài chính. Chính phủ cũng không có nhiều tiền để sửa đường đến vậy, nên bắt buộc phải tìm đơn vị hợp tác.
Đơn vị hợp tác gần nhất và tốt nhất chính là quân đội.
Quân đội đóng quân ở đây, quanh khu vực này, dù là chuyện lớn gì cũng không thể tách khỏi quân khu.
Suốt mười phút đầu cuộc họp, trong tai Kiều Vi đều là mấy từ khẩu hiệu nhưng rất phù hợp với chính trị như “tăng cường hợp tác giữa quân đội và chính phủ”, “thực hiện quân dân như một”, “hợp tác và chỉnh đốn lực lượng hiệu quả”, v.v.
Chuyện này không liên quan gì đến người nhà quân nhân như cô. Cô cũng không sốt ruột, chỉ yên lặng đứng cuối quan sát, chờ đợi hai bên “ra chiêu”.
Cô biết nếu quân đội xuất hiện trong phòng họp này thì nhất định là có yêu cầu riêng.
Quả nhiên, quân khu muốn đất.
Dù làm gì thì đều phải có đất. Mấy mảnh đất bên ngoài quân khu đều thuộc về chính quyền địa phương.
Kiều Vi biết, người phía trên nhất định đã thấy chiều hướng khác biệt sớm hơn người ở tầng dưới. Trong tình huống này, duy trì bảo đảm hậu cần quân đội, không để bị hạn chế, tự cấp tự túc ở mức cao mới là an toàn nhất.
Các lãnh đạo đàm phán, phân chia lợi ích, không ai chịu để mình bị thiệt.
Buổi họp này kéo dài hết buổi sáng, cuối cùng cũng đạt được mục đích ban đầu của cả hai bên. Chắc chắn là sau này còn phải bàn bạc chi tiết cụ thể hơn, nhưng nếu không có gì xáo trộn thì việc này đã được quyết định xong.
Ngoài quyền lợi lớn, quân khu còn có một vài điều kiện nhỏ lẻ nữa.
Ví dụ như tăng tỷ lệ việc làm của người nhà quân nhân.
Người nhà quân nhân rất nhiều, đều sống ở trấn Hạ Hà Khẩu. Một thị trấn nhỏ thì có thể có bao nhiêu vị trí công việc chứ.
Một vài người nhà quân nhân được phân đến nhà máy nằm trên con đường từ trấn đến huyện mà ngày nào Kiều Vi cũng đi qua. Lúc mới kết hôn, Kiều Vi cũng được phân tới đó.
Một nửa số lao động trưởng thành trong trấn đều làm việc trong nhà máy này.
Nhưng hiện giờ quân khu hy vọng người nhà quân nhân có thể vào huyện làm việc. Trong huyện có thể cung cấp nhiều vị trí công tác hơn.
Trình độ văn hóa của vợ quân nhân thấp, thói quen sinh hoạt kém, còn lắm chuyện khó tính, rất nhiều đơn vị đều không chào đón.
Nhưng hiện giờ huyện có việc phải nhờ nên tất nhiên Bí thư Mạnh không thể không chấp nhận.
“Kiều Vi.” Sư trưởng Phan bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn qua: “Cô là người nhà quân nhân đầu tiên công tác trong huyện, cô có ý kiến gì về chuyện này không?”
Kiều Vi hơi cúi người.
“Lãnh đạo cho tôi cơ hội, vậy thì tôi xin được phát biểu một vài ý kiến cá nhân của tôi.”
Cô mang theo một quyển sổ, quyển sổ vẫn luôn được mở ra. Thật ra ban nãy Nghiêm Lỗi đã nhìn thoáng qua, thấy cô đang viết cái gì đó.
Mọi người đều viết ghi chép cuộc họp, nhưng trong cuộc họp này, Kiều Vi là nhân viên ngoài biên chế, không liên quan mấy tới cô, nên anh không biết cô đang viết cái gì.
Nhưng mọi người đều đang viết, cô cũng viết nên trông rất bình thường.
“Sửa đường là chuyện lớn, thời gian thi công dài, không thể xong ngay được. Nhưng mục đích của việc sửa đường là xúc tiến sự lưu thông của người dân trong huyện, để có thể tập hợp, điều động sức lao động một cách nhanh chóng và tiện lợi hơn.”
“Theo tôi được biết, một trong số những lý do mà đến hiện tại hầu như không có người nhà quân nhân nào công tác trong huyện là do giao thông không thuận tiện, vấn đề đi lại rất bất tiện.”
“Vị dụ như tôi, mỗi lần đạp xe đạp đi làm đều mất năm mươi phút đến một tiếng. Nhưng không phải nhà nào cũng có xe đạp, tỷ lệ đồng chí nữ có xe đạp lại càng thấp. Vì vậy người nhà quân nhân muốn di chuyển qua lại giữa nơi cư trú và nơi công tác phải phụ thuộc vào phương tiện giao thông.”
“Hiện giờ trong trấn và trong huyện không có phương tiện giao thông công cộng đi đường ngắn. Xe buýt có thể đi là một đoạn ngắn của xe buýt đường dài, không thể làm chủ thời gian. Một chuyến xe có lẽ phải đợi ba bốn tiếng mới tới. Nếu tôi đi làm bằng xe buýt thì có lẽ phải đến mười hai giờ trưa mới tới được đơn vị. Chỉ riêng việc đi muộn cũng có thể khiến tiền lương của tôi bị trừ sạch.”
Cô tạm dừng, mọi người đều cất tiếng cười.
Chờ mọi người cười xong, Kiều Vi đưa ra ý kiến: “Vì vậy tôi hy vọng, cho dù lúc nào bắt đầu sửa đường, lúc nào sửa xong thì có thể khai thác chuyến xe ngắn giữa trấn và huyện, chuyên di chuyển giữa hai địa điểm này.”
“Không riêng gì Hạ Hà Khẩu mà còn bao gồm cả huyện Thanh Sơn.”
“Đã sáp nhập thì chính là một. Nếu sau khi sáp nhập, muốn tới huyện vẫn phải vất vả đi xa thì việc sáp nhập này cũng đã mất đi ý nghĩa.”
“Tôi đề nghị khai thác chuyến xe đặc biệt giữa trấn và huyện. Ít nhất phải bảo đảm được bốn chuyến là sáng sớm, sáng, chiều và chiều tối, đồng thời đặt điểm dừng ở khu nhà xưởng ngay giữa đoạn đường này, vậy thì vấn đề đi lại của các anh em công nhân cũng thuận tiện hơn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất