Bí thư Mạnh đã hôn mê.
Cửa xe bên thư ký Hoàng bị mở ra, anh ta nằm lộn ngược, nửa thân trên treo lơ lửng bên ngoài xe.
Kiều Vi mở cửa xuống xe, cô suýt chút nữa không đứng vững, đầu đau nhức, choáng váng. Cô lắc đầu, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nhanh chóng vòng qua xe tới bên cạnh thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng mở to mắt, lồng ngực phập phồng liên tục: “Kiều Vi…”
Kiều Vi nhìn kỹ thì thấy một mảnh kính vỡ lớn găm vào đùi thư ký Hoàng, máu chảy ào ạt.
Mặt anh ta đầy máu cũng không giấu được vẻ tái nhợt, nhưng lại nói: “Bí thư, cô xem bí thư…”
Giờ phút này, không phải mạng sống của chính mình mới quan trọng nhất sao?
Trung thành với lãnh đạo đến trình độ này sao?
Kiều Vi mặc kệ, cô đỡ thư ký Hoàng ngồi dậy trước. Nếu không, người sẽ rơi ra khỏi xe, rơi xuống mặt đất bên ngoài.
Cô cởi thắt lưng của anh ta, rút nó ra rồi lấy chiếc khăn tay trong túi.
Thời đại này không có khăn giấy dùng một lần nên Kiều Vi đã quen với việc mang theo hai chiếc khăn tay phòng khi dùng hết.
Cô vòng chiếc thắt lưng qua đùi thư ký Hoàng trước rồi đeo vào. Cô vừa rút thủy tinh ra, dùng khăn tay ấn chặt vết thương rồi thắt chặt để cầm máu.
Thư ký Hoàng vẫn thở dồn dập, nhìn đồng nghiệp Kiều Vi làm tất cả những điều này.
Làm xong, Kiều Vi mới đi sang phía bên kia, mở cửa kiểm tra hơi thở của Bí thư Mạnh, sau đó sờ động mạch cổ, còn sống, nhưng đã bất tỉnh.
Bây giờ có hai người bất tỉnh.
Chỉ có thư ký Hoàng và cô còn tỉnh táo.
“Kiều Vi…” Thư ký Hoàng yếu ớt ra lệnh cho cô: “Cô, cô đi xem xung quanh có ngôi làng nào không, nghĩ, nghĩ cách…”
Kiều Vi lập tức bác bỏ sự sắp xếp của anh ta: “Tối lửa tắt đèn, rất khó tìm thấy thôn nào. Bọn họ đều bất tỉnh, không biết có bị xuất huyết trong hay không, phải tìm cách chữa trị ngay, không được chậm trễ. Còn anh, anh cũng không thể chậm trễ được.”
Sao thư ký Hoàng không biết việc tìm thôn dân giúp đỡ sẽ làm chậm trễ ba người bị thương, nhưng không tìm thôn dân giúp đỡ thì còn có cách nào khác?
Tài xế Lý cũng hôn mê, chiếc xe lật trên đường rồi lao vào vùng đất hoang. Dù bây giờ là xe bốn bánh nhưng không có tài xế lái xe.
Ngay khi anh ta nghĩ không có tài xế nào có thể lái xe thì nhìn thấy Kiều Vi đi vào ghế phụ, quỳ xuống dùng hết sức kéo tài xế Lý vào ghế phụ.
Thư ký Hoàng mở to mắt: “Kiều Vi, cô…”
Muốn làm gì?
Tuy Kiều Vi không thấp, nhưng việc kéo một người đàn ông đang bất tỉnh vẫn là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng cô cũng kéo được tài xế Lý đến ghế phụ. Nhờ chiếc xe cổ này mà giữa ghế lái và ghế phụ chỉ có một cái tay nắm trụi lủi, không có vật dụng hay kết cấu nào khác, cũng được xem là một không gian mở.
Kiều Vi đóng cửa ghế phụ lại, bước nhanh đến ghế lái, lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
Thư ký Hoàng không thể tin được: “Kiều Vi, cô biết lái xe?”
“Tôi không biết!” Tính mạng của ba người đều nằm trong tay cô, dù cô có bình tĩnh đến đâu, tay của Kiều Vi cũng run lên vì căng thẳng: “Vô lăng, hộp số, phanh, chân ga… ly hợp? Ly hợp…”
Cô cũng không nói dối.
Cô chỉ có thể lái xe số tự động. Ngay từ đầu cô đã học lái xe số tự động đơn giản. Đời sau còn ai có cơ hội lái xe số sàn đâu.
Ai ngờ lại có một ngày cô phải lái loại xe như thế này.
“Ly hợp!” Kiều Vi hét lên: “Hoàng Tăng Nhạc! Đạp ly hợp thế nào?”
Thư ký Hoàng nói: “Tôi không biết, tôi không biết lái xe!”
Thời điểm này, lái xe là kỹ năng chỉ một số ít chuyên gia thành thạo.
Người bình thường cả đời không thể chạm vào ô tô. Nếu nhà không có quan hệ hoặc được đơn vị lựa chọn đề cử, việc đi học kỹ năng lái xe cũng rất khó khăn.
“Mặc kệ.” Kiều Vi nghiến răng, khởi động.
Mặc dù cô chưa bao giờ học lái xe số sàn với bộ ly hợp nhưng cô đã xem nó ở trường dạy lái xe, vẫn còn một chút ký ức.
Phải đạp ly hợp trước, nhả nó từ từ.
Kiều Vi cảm thấy mình nhả rất chậm, nhưng xe vẫn tắt máy.
Thư ký Hoàng mím chặt môi.
Kiều Vi thử lần thứ hai, lại tắt máy.
Lần thứ ba, Kiều Vi nhả ly hợp rất nhẹ, lần này động cơ cuối cùng cũng không tắt máy nữa.
Cuối cùng, ly hợp được nhả hoàn toàn, Kiều Vi nhấn ga, xe bắt đầu di chuyển.
“Cần số!” Thư ký Hoàng đột nhiên nhắc nhở.
Anh ta là một người rất thông minh, khả năng học tập rất mạnh. Anh ta đi theo lãnh đạo ngồi xe con nhiều lần, tuy không biết lái xe nhưng đã nhìn thấy nhiều lần và có ấn tượng.
Tài xế Lý thường sang số khi nhấn ga.
Kiều Vi được nhắc nhở, sang số. Cuối cùng chiếc xe tăng tốc, không còn giống như một con ốc sên nữa.
Đạp ga, cô lao từ vùng đất hoang lên sườn dốc rồi quay trở lại đường cái.
Nếu nói đến chất lượng của bệnh viện, bệnh viện ở thành phố Lâm chắc chắn tốt hơn bệnh viện ở huyện Bác Thành, nhưng bọn họ đã đi một đoạn đường cách thành phố Lâm quá xa, gần huyện hơn.
Kiều Vi quay tay lái, lái xe về phía huyện.
Cô liếc nhìn gương chiếu hậu và hét lên: “Hoàng Tăng Nhạc! Tỉnh lại!”
Thư ký Hoàng đã sắp bất tỉnh, giật mình tỉnh táo lại.
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, mặt đồng nghiệp Kiều Vi tái nhợt, thái dương bên phải hơi chảy máu, nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt.
Cô chắc chắn đang sợ hãi.
Vào một đêm mùa đông tối như mực, hai trong số ba đồng nghiệp đã bất tỉnh, còn một người bị chảy máu cũng sắp mất ý thức.
Cô lái một chiếc ô tô lạ không thành thạo, phóng nhanh về phía huyện trên con đường trong đêm.
Cô dũng cảm hơn trong suy nghĩ của anh ta nhiều.
“Cô nói chuyện với tôi…” Hoàng Tăng Nhạc nói: “Cô nói chuyện với tôi… Đừng để tôi, đừng để tôi ngất đi…”
“Kiều Vi… Dựa vào cô…”
“Được!” Kiều Vi lau nước mắt trên mặt: “Hoàng Tăng Nhạc, anh tỉnh táo lại cho tôi!”
Đèn hành lang ở bệnh viện nhân dân huyện mờ ảo.
Bác sĩ trực ban cấp cứu đang nằm bò ra bàn ngủ gật, bỗng bừng tỉnh vì tiếng ma sát chói tai của lốp xe.
Thời đại này cả một huyện mới có vài cái xe ô tô, đến xe đạp cũng là hàng xa xỉ.
Nhất định là nhân vật lớn, là cán bộ.
Bác sĩ cấp cứu và các y tá đều dụi mắt, chạy ra xem xét.
Một chiếc Volga không ai không biết đang ngừng ở trước cửa viện. Một cô gái trẻ có vết thương trên trán chui ra khỏi xe, kêu lớn: “Bí thư Mạnh của ủy ban huyện gặp tai nạn xe cộ!”
“Có hai người bệnh! Hai người hôn mê! Một người bị thương trên đùi!”
“Mang hai cái cáng tới!”
Cô nói rõ tình huống một cách đơn giản và dễ hiểu, không hề nói mấy lời vô nghĩa thường thấy như “Xin bác sĩ cứu giúp”, “Bác sĩ mau nghĩ cách nào đó đi”, “Anh ấy có nguy hiểm không bác sĩ”…
Bác sĩ cấp cứu thầm khen ngợi trong lòng.

Ads
';
Advertisement