Người nào người nấy vội vàng gấp gáp, tất cả những người đang trực ở bệnh viện đều được gọi tới, cho dù người đó thuộc về khoa nào.
Bệnh nhân là cán bộ huyện đang hôn mê, đây chính là giây phút đánh giá mọi người!
Đến nỗi bọn họ còn phái một bác sĩ nam đạp xe đến nhà viện trưởng để gọi viện trưởng.
Các bác sĩ ở trong khu nhà của nhân viên ngay sau bệnh viện, khoảng cách rất gần, muốn gọi ai cũng rất thuận tiện.
Y tá đẩy hai cái giường có bánh xe ra, hai người được nâng lên trên giường.
Thư ký Hoàng là người tỉnh táo duy nhất trong số hai người.
Kiều Vi đi vào trong theo anh ta.
“Không sao, đến đây là không sao rồi. Phải tin vào bác sĩ!” Kiều Vi ấn tay trên mép giường, nói với anh ta.
Cô buông lỏng tay, dừng chân nhìn thư ký Hoàng được đẩy vào bên trong.
Nhưng anh ta vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn cô.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt Kiều Vi, mặt cô còn dính máu nhưng đã không còn nước mắt, cô đã bình tĩnh trở lại.
Kiều Vi là đồng nghiệp đáng tin, đáng để giao phó.
Sau khi giao hai người cho bác sĩ, lúc này Kiều Vi mới thấy mệt mỏi.
Cô vịn tường đi đến băng ghế dài rồi ngồi xuống, tay cô vẫn còn đang run rẩy.
Rất nhiều người chạy trên hành lang, bước chân dồn dập.
Lúc này, một y tá cầm theo cái khay bước tới: “Đồng chí, để tôi giúp cô xử lý vết thương.”
Kiều Vi cười miễn cưỡng: “Cảm ơn.”
Ý tá giúp cô vệ sinh vết thương: “Đồng chí, cô cũng làm việc ở ủy ban huyện à?”
“Ừ. Tôi là nhân viên văn phòng ủy ban huyện, tôi tên là Kiều Vi.” Cô nói: “Ba người kia là Bí thư Mạnh và thư ký Hoàng trong văn phòng bọn tôi, người còn lại là tài xế.”
Y tá ngạc nhiên: “Cô chính là đồng chí Kiều Vi à. Tôi đã từng đọc bài văn cô viết, cô giỏi thật đấy.”
Kiều Vi nói: “Tôi lo không biết mấy người bí thư có bị xuất huyết bên trong hay không, lúc xảy ra tai nạn, hai người họ đều không thắt đai an toàn. Hình như lúc đó xe bọn tôi còn bị lật, tôi thắt đai an toàn mà vẫn bị đập đầu thì kiểu gì bọn họ cũng bị thương nặng hơn. Phiền cô nhắc nhở bác sĩ giúp tôi.”
Ô tô ít tương đương với việc kiến thức về tai nạn xe của mọi người không nhiều.
Có lẽ bác sĩ cũng chưa điều trị được mấy bệnh nhân tai nạn xe cộ, nên sẽ không hiểu rõ về vết thương do tai nạn xe gây ra.
Y tá nghe cô nói vậy thì dán băng gạc cho cô rồi vội vàng đi nhắc nhở bác sĩ.
Kiều Vi ấn băng gạc trên đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút, đợi cảm giác mệt mỏi do kích thích tố ở tuyến thượng thận gây nên giảm bớt rồi mới đứng lên, giữ chặt một người lại hỏi: “Điện thoại ở đâu thế?”
Nghiêm Lỗi nhìn trời, nhìn đồng hồ rất nhiều lần.
Nghiêm Tương cũng hỏi đi hỏi lại: “Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa về?”
Nghiêm Lỗi nói: “Mẹ phải họp, nên về muộn một chút. Sẽ có xe hơi đưa mẹ về.”
Đã muộn như vậy rồi nên không có xe buýt. Lãnh đạo nhất định sẽ bảo tài xế đưa Kiều Vi về nhà.
“Chỉ cần nghe thấy tiếng xe là mẹ đã về rồi.”
Nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng xe.
Nghiêm Lỗi rất bất an, nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài ngay trước mặt trẻ con được.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên trong đêm tối: “Đoàn trưởng Nghiêm? Là nhà đoàn trưởng Nghiêm đúng không? Là nhà Kiều Vi đúng không?”
Trái tim Nghiêm Lỗi bỗng đập hẫng một nhịp.
Kiều Vi gọi điện thoại cho văn phòng ủy ban Hạ Hà Khẩu.
Ban đêm có nhân viên trực ban, lúc nghe máy, người đó còn bực bội vì bị đánh thức nên có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Kiều Vi nói rõ thân phận: “Đây là văn phòng ủy ban huyện Bác Thành, phiền anh chuyển tới phòng trực ban giúp tôi.”
Lúc này người trực điện thoại mới tỉnh táo, nhanh chóng chuyển điện thoại cho người trực ban.
Cơ quan chính phủ lúc nào cũng phải có người trực ban, đây là quy định bắt buộc.
Họ cũng sẽ để lại một chiếc xe đạp cho nhân viên trực ban làm phương tiện giao thông để dùng khi muốn liên lạc khẩn cấp. Nhân viên trực ban nghe điện thoại rồi đạp xe phi thẳng đến khu nhà cũ, tìm nhà Nghiêm Lỗi theo địa chỉ mà Kiều Vi cung cấp.
“Đầu tiên, bọn họ gặp tai nạn xe, hiện đang ở bệnh viện nhân dân huyện.” Nhân viên trực ban lôi ra một tờ giấy nhỏ, là Kiều Vi bảo anh ấy ghi lại những tin tức mà cô muốn chuyển cho Nghiêm Lỗi.
“Thứ hai, cô ấy thắt đai an toàn nên chỉ bị xước da trên trán, ngoài ra thì không có việc gì. Anh không cần phải lo, cũng không cần đến bệnh viện, ở nhà trông con cẩn thận là được.”
“Thứ ba, những người khác bị thương nghiêm trọng hơn, còn đang cấp cứu, cô ấy tạm thời không về được.”
“Chính Kiều Vi gọi điện thoại tới à?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, cuộc gọi được chuyển tới phòng trực ban ngay.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Nghiêm Lỗi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Biết cô không sao là được.
Cô còn nghĩ đến chuyện nhờ người khác nhắn cho anh, dặn dò rõ ràng như vậy cũng chứng tỏ là cô không sao rồi.
“Được.” Giọng anh trầm xuống: “Làm phiền anh rồi.”
Nhân viên trực ban không rời đi mà hỏi: “Cô ấy ngồi cùng xe với ai thế?”
Nghiêm Lỗi nói: “Hôm nay cô ấy đi họp với lãnh đạo, có cấp trên trực tiếp và cả thư ký văn phòng.”
Tuy không nói thẳng là Bí thư Mạnh nhưng cũng đã cho nhân viên trực ban một đáp án.
“Tôi phải đi bào tin cho Bí thư Cao.” Nhân viên trực ban nói.
Nếu không biết thì thôi, nhưng giờ anh ấy đã biết, không nói cho Bí thư Cao thì nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, Bí thư Cao sẽ trách anh ấy đầu tiên.
Nghiêm Lỗi gật đầu: “Anh đi đi. Bảo Bí thư Cao đừng đi ngay mà chờ tôi đi theo với.”
Nhân viên trực ban đạp xe đi.
Kiều Vi báo tin cho Nghiêm Lỗi xong thì gọi đến phòng trực ban của ủy ban huyện để báo tin.
Bí thư Mạnh, thư ký Hoàng và tài xế Lý đều đang được cấp cứu. Người nhà của bọn họ không thấy họ về nhà nên chắc chắn cũng đang rất lo lắng.
Truyền tin bất tiện thế này thật là khó chịu.
Lúc này viện trưởng đi tới, đến cúc áo cũng cài sai. Ông ấy nhận áo blouse trắng người khác đưa cho, vừa vội vàng mặc lên vừa nghe cấp dưới báo cáo: “… Có người bị xuất huyết bên trong.”
Kiều Vi trở về đúng lúc nghe được câu này.
Đám người kia vội vã đi vào. Kiều Vi kéo một người lại: “Ai xuất huyết bên trong thế?”
Người đó sốt ruột nói: “Là bí thư!”
Kiều Vi buông cô ấy ra ngay.
Mọi người lại nhốn nháo làm việc. Tất nhiên là Kiều Vi muốn biết nhiều tin tức hơn nhưng cô phải kiềm chế, không đi quấy rầy nhân viên y tế.
Cô cởi áo khoác len ra rồi đắp ngược lại lên người, ngồi chờ trên ghế dài ở hành lang.
Kiều Vi ngủ quên từ lúc nào không hay, đến khi bừng tỉnh thì trời vẫn tối, đèn hành lang vẫn mờ ảo.
Nhưng xung quanh đã không còn mấy tiếng bước chân vội vã nữa, bầu không khí căng thẳng cũng không còn.
Kiều Vi dụi mắt, tìm người hỏi thăm tình huống.
“Chỉ có bí thư bị xuất huyết bên trong, hai người khác không sao.” Bác sĩ nói: “Bí thư được truyền máu, giờ tình trạng đã ổn định.”
Kiều Vi vừa thở dài nhẹ nhõm thì lại nghe bác sĩ nói: “Thư ký Hoàng truyền máu cho bí thư.”
Kiều Vi ngạc nhiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất