Chương 82: Thanh niên trí thức
Cô ta không nhịn được sờ một chiếc.
“Chiếc này à?” Chị Dương nhanh nhẹn thu những chiếc khác lại.
Lâm Tịch Tịch chưa kịp ngăn cản.
Đại khái vì ánh mắt của cô ta quá rõ ràng, chị Dương nói: “Mợ thu lại, khi nào cần lại lấy ra mặc.”
Chị Dương cảm thấy bình thường đều phải làm việc, không cần trang điểm ăn diện xinh đẹp mỗi ngày. Khi xem mắt lại mặc.
Hơn nữa, chị ta cất đi an toàn hơn, có thể bảo quản tốt. Bảo quản tốt rồi khi Anh Tử lớn lên có thể mặc tiếp.
Lâm Tịch Tịch chậm tay, không thể chọn nữa, đành phải cầm lấy một chiếc duy nhất này.
Sau đó, chị Dương chậc chậc khen: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa.”
Quần áo Lâm Tịch Tịch mang đến đều là áo sơ mi hoa nhỏ quần màu xám quê mùa, đột nhiên thay váy liền vải lụa này, trông rất thời trang.
Lúc này vầng hào quang của nữ chính hiện ra, khiến chị Dương khen không ngớt.
Lâm Tịch Tịch nhìn mình ở trong gương, hoảng hốt giống như đang nằm mơ.
Đây mới là dáng vẻ thanh xuân nên có, đây mới là đãi ngộ xứng với cô ta. Tiếc là năm đó cô ta mắt mù, chọn nhầm thanh niên trí thức.
Cô ta cũng chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn, lại không biết cách ăn diện. Thật ra là không có điều kiện, cô ta từ nhà đến chỗ cậu, đi xa nhà như vậy nhưng mẹ cô ta chỉ cho ba đồng lộ phí.
Đó còn là do cô ta dùng hứa hẹn “Nếu con gả được cho người tốt, sau này sẽ dẫn mẹ đi hưởng phúc” để đổi lấy.
Còn chưa đủ để mua một chiếc váy như vậy.
Ở nhà cậu làm việc cho cậu mợ cũng không có tiền. Cô ta biết rõ trong ý nghĩ của cậu mợ, cảm thấy trong nhà có ăn có uống có chỗ ngủ, là “Chỗ không tiêu đến tiền”.
Đúng, cô ta hoàn toàn hiểu được suy nghĩ này. Nhưng khi rơi vào cô ta thì thậm chí điều kiện để ăn diện cũng không có.
Phải để cho Nghiêm Lỗi nhìn thấy!
Lâm Tịch Tịch lập tức nảy ra ý nghĩ này.
Chạng vạng tối, bởi vì hôm nay là thứ bảy, rất nhiều đơn vị sẽ tan tầm sớm hơn bình thường.
Xe jeep cũng đến giao lộ sớm hơn mọi khi.
Vài người vừa bước xuống xe, đã thấy có một cô gái xinh xắn ở giao lộ. Ai lại không thích nhìn thiếu nữ vừa trẻ lại xinh đẹp, làn da căng bóng không tì vết chứ. Mọi người không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Nghiêm Lỗi cũng nhìn cô ta.
Hiển nhiên là Lâm Tịch Tịch rất hưởng thụ ánh mắt này, cười tủm tỉm đi tới, chào anh: “Đoàn trưởng Nghiêm, cậu của tôi đâu?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh ta ngồi xe sau.”
Nói xong, anh bước vội đi, không nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Một cái liếc mắt vừa rồi chỉ vì nhìn váy thôi, anh vừa nhìn đã nhận ra đó là váy Kiều Vi đưa cho chị Dương.
Trong nhà có thứ gì hấp dẫn anh vậy, Lâm Tịch Tịch oán hận.
Đoàn trưởng Mã lớn tuổi, đặt hai tay lên bụng, cười khen: “Hôm nay Tiểu Lâm rất xinh đẹp.”
Những người khác đều mỉm cười.
Bọn họ đều biết hôm nay nhà lão Triệu làm gì. Nghe nói được gặp mặt cô cháu gái xinh xắn này của nhà lão Triệu, đám thanh niên độc thân trong doanh trại đều loạn lên vì tranh vài suất kia.
Lãnh đạo cũng ra sức ủng hộ, điều xe đi.
Bọn họ nói cho Lâm Tịch Tịch: “Xe bọn họ ở đằng sau, đừng gấp.”
Tất cả đều cho rằng Lâm Tịch Tịch trang điểm xinh đẹp như vậy để thể hiện trước mặt đám thanh niên.
Thật ra Lâm Tịch Tịch chỉ muốn để Nghiêm Lỗi nhìn thấy dáng vẻ sau khi ăn diện của mình, chứ không để ý đến người khác. Nhưng các đồng đội của cậu đã nói vậy, cô ta chỉ có thể trả lời: “Vâng, là mợ cháu bảo cháu ra xem…”
Chờ mấy người đàn ông trung niên đều rời đi, Lâm Tịch Tịch rướn cổ nhìn về phía nhà Nghiêm Lỗi, không thấy anh đâu nữa.
Lâm Tịch Tịch tức đến mức giậm chân, nhưng cô ta không rời đi ngay, mà xoay người nhìn xe jeep, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với tài xế Trương, nhưng không có cơ hội. Hiếm thấy hôm nay cậu của cô ta không ở trên xe, người khác đều đã rời đi, không thể bỏ qua cơ hội này.
Điều đáng mừng là tài xế Trương chẳng những không lái xe đi, cậu ta còn tắt máy, mở cửa xuống xe, chủ động chào hỏi cô ta: “Đồng chí Tiểu Lâm đừng vội, bọn họ nhiều người nên chậm hơn.”
Lâm Tịch Tịch nhoẻn miệng cười với cậu ta: “Không vội, trong nhà vừa nấu cơm, còn kịp.”
Cô ta chưa kịp nghĩ kỹ nên nói như thế nào, Tiểu Trương đã chủ động nói: “Vậy chúng ta đi trước chứ? Hay là ở đây chờ mọi người?”
“Hả?”
“Ờm.” Tiểu Trương cười hì hì: “Tôi cũng, ờm, tôi cũng tham gia hội học tập hôm nay.”
Nào phải hội học tập gì, là đoàn trưởng Triệu chọn một đám thanh niên chất lượng tốt chưa kết hôn, dẫn về nhà, để cho bọn họ nhìn thấy cháu gái ngoại của anh ta, cũng để cho cháu gái gặp bọn họ. Có ấn tượng với nhau, có thể tự do yêu đương.
Hiện giờ không còn ép duyên, mà thịnh hành yêu đương tự do. Cụ thể chính là tìm người làm mai giới thiệu cho hai bên, gặp mặt thông báo hoàn cảnh gia đình, công việc, tính cách, sở thích, thói quen sinh hoạt v.v… Nếu như đôi bên cảm thấy ổn, thì hai người chính thức trở thành người yêu.
Chuẩn bị một chút, ba tháng sau có thể kết hôn, lâu hơn chắc cần nửa năm, nhưng bình thường sẽ không lâu lắm.
Như vậy ở thời đại này xem như là yêu đương tự do, nó không tính là ép duyên.
Lâm Tịch Tịch hơi bất ngờ: “Anh không phải tài xế sao?”

Ads
';
Advertisement