Chương 83: Nữ chính
Hình như người tài xế này không phải cấp dưới của cậu cô ta, sao cũng tới tham gia hội học tập chứ?
Đoàn trưởng Triệu đã dặn, đồng chí Tiểu Lâm không biết hôm nay là buổi xem mắt. Tài xế Trương cười hì hì: “À… tài xế cũng phải học tập mới có thể tiến bộ.”
Cậu ta cũng giữ bí mật không nói toạc ra, lỡ nói rõ, trong lòng Tiểu Lâm có ý tưởng, coi trọng người khác thì phải làm sao.
Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều, còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Cô ta nhìn giao lộ, lo lắng cậu và người của cậu sắp tới khiến cô ta không tiện nói chuyện với tài xe Trương, cô ta nhiệt tình nói: “Không cần chờ, anh đi theo tôi trước.”
Lâm Tịch Tịch không chỉ xinh đẹp, hơn nữa đoàn trưởng Triệu đã sớm khoác lác cô ta rất giỏi giang rất hiền lành. Xuất thân của cô ta cũng tốt, cả nhà đều làm nông.
Đặt ở đây, chính là đối tượng kết hôn tuyệt vời trong cảm nhận của mọi người.
Không giống với cô vợ thành phố của đoàn trưởng Nghiêm, tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là tấm gương tiêu cực cho toàn quân khu khi tìm bạn đời. Kể cả Chính ủy cũng từng bí mật nói với đám thanh niên bọn họ: “Năm đó tôi không khuyên được Tiểu Nghiêm, tôi rất hối hận, tôi phải nói với các cậu, điều đầu tiên khi cưới vợ là phải chăm chỉ, có năng lực!”
Lâm Tịch Tịch là nữ chính của tác phẩm này, cô ta vốn được thiết lập là người được hoan nghênh, được theo đuổi.
Quả nhiên Tiểu Trương ước gì có thể chung đụng riêng với cô ta nhiều hơn, nghe vậy lập tức hớn hở đuổi theo.
Linh hồn của Lâm Tịch Tịch có tuổi, đương nhiên là không khẩn trương khi đối mặt với người trẻ tuổi, nói chuyện thân thiện như bác gái.
Nhưng Tiểu Trương đâu biết chân tướng, những gì cậu ta nghe thấy nhìn thấy là cháu gái của đoàn trưởng Triệu có vẻ nhiệt tình với cậu ta. Cậu ta mừng thầm, hỏi gì đáp nấy.
Lâm Tịch Tịch dẫn Tiểu Trương rẽ vào góc đường, làm như vô tình nói: “… Bọn họ lên tỉnh đều do anh lái xe sao, vậy có phải lần trước đoàn trưởng Nghiêm đi đón dì Kiều cũng là anh đi không?”
Tiểu Trương lập tức ưỡn ngực nói: “Đương nhiên là tôi. Tôi thường xuyên đi tỉnh, nếu cô cần gì, cứ việc nói cho tôi.”
Thật kiêu ngạo, bản năng của giống đực khi tìm bạn tình là cố gắng khoe mẽ, bày ra năng lực của bản thân.
Thời đại này “Biết lái xe” đúng là năng lực rất giỏi, hiếm ai biết. Cho dù có phải ở trong quân đội hay không, nghề lái xe cũng là nghề rất có thể diện.
Ở thời đại này Tiểu Trương chính là nam thanh niên chất lượng tốt, giống như Lâm Tịch Tịch là nữ thanh niên chất lượng tốt.
Thật ra Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều vậy. Bởi vì đến những năm chín mươi, nghề lái xe không còn giá trị như vậy nữa, chỉ là một nghề nghiệp bình thường. Ở trong mắt Lâm Tịch Tịch, Tiểu Trương chẳng là cái thá gì. Hiện giờ không thể so sánh nổi với Nghiêm Lỗi đang là đoàn trưởng, sau này càng không thể so sánh.
Tiểu Trương chỉ là một người cung cấp thông tin quan trọng trong mắt cô ta.
Tiếc là chưa đi được mấy bước đã đến nhà đoàn trưởng Triệu, hơn nữa Anh Tử chạy ra thấy cô ta thì kêu lên: “Chị, mẹ em tìm chị đấy!”
Hiện giờ chưa quen thuộc với Tiểu Trương, không tiện mở miệng, Lâm Tịch Tịch chỉ có thể chờ về sau hỏi lại.
Trở lại nhà họ Triệu, chị Dương giơ muôi nấu lên hỏi: “Cháu đi đâu… Ơ, Tiểu Trương đến rồi à, ngồi đi Tiểu Trương, ngồi đây, ngồi đây.”
“Tịch Tịch, mau rót nước cho Tiểu Trương.”
Lâm Tịch Tịch bưng nước cho Tiểu Trương, Tiểu Trương cười hì hì nhận lấy mới ngồi xuống.
Chị Dương thấy vậy thầm biết. Tịch Tịch nhà chị ta hiền lành lại xinh đẹp, lý lịch lại tốt, cô gái như vậy rất được bộ đội hoan nghênh.
Chị ta mỉm cười nói với Lâm Tịch Tịch: “Cháu đừng vào bếp, cháu ở trong sân làm bánh rán, tiện thể bưng trà rót nước.”
Trong sân nhà họ Triệu còn có một cái bếp ngoài trời, hôm nay cố ý để lại cho Lâm Tịch Tịch trổ tài làm bánh rán ở trước mặt mọi người.
Lâm Tịch Tịch chỉ lo kéo gần quan hệ với Tiểu Trương, đúng lúc có thể ở lại trong sân vừa rán bánh vừa nói chuyện với Tiểu Trương.
Tiểu Trương nói: “Cậu cô ở trong doanh trại khoe cô làm bánh rán rất ngon.”
Tiểu Trương còn nói: “Tôi ăn rồi, ngon thật.”
Lâm Tịch Tịch không hiểu: “Anh đã từng ăn bánh tôi rán?”
Tiểu Trương nói: “Ba ngày trước, cô đưa cho đoàn trưởng Nghiêm, đoàn trưởng Nghiêm đưa cho chúng tôi ăn hết, tất cả mọi người đều khen ngon.”
Giờ Lâm Tịch Tịch mới biết bánh mình tặng hôm đó uổng công. Đoàn trưởng Triệu cầm cặp lồng không về, cô ta còn tưởng rằng Nghiêm Lỗi ăn bánh, hóa ra bị những người này ăn.
Lâm Tịch Tịch tức nghẹn họng, quay đầu không nói chuyện nữa.
Tiểu Trương còn định nói chuyện, đoàn trưởng Triệu đã dẫn bảy tám chàng trai đi vào.
“Tịch Tịch, rót nước cho mọi người.” Đoàn trưởng Triệu vừa vào sân đã lớn giọng kêu, lại giới thiệu cho mọi người: “Đây là cháu ngoại tôi, Tiểu Lâm.”
Một nhóm thanh niên mặc quân phục màu xanh lá thi nhau chào hỏi: “Chào đồng chí Lâm.”
Lâm Tịch Tịch lau tay, chào đón mọi người: “Ngồi đi.”

Ads
';
Advertisement