Lúc đó anh có nhắc tới giai đoạn đầu của nhà máy cần có tiền lương cho công nhân, tiền vật liệu, tiền công cụ, tiền vận chuyển, tiền mời giáo viên dạy nghề đến,... Tổng chi chủ yếu chính là những thứ này, đến tháng chín năm sau chắc cũng không khác nhiều lắm.
Tiền lương cho công nhân tính không khó lắm.
Những điều này cô ta ước chừng là biết, chỉ cần tính toán một chút là được.
Nhưng phí vật liệu, phí vận chuyển công cụ thì sao?
Lông mày cô ta dần dần nhíu lại.
Cô ta vừa không biết làm thợ mộc cụ thể cần bao nhiêu công cụ, cũng không biết mỗi đợt công cụ hoặc là mỗi phần vật liệu là bao nhiêu tiền, chỉ là cũng may tháng chín năm đó nhà máy đã thành lập được nửa năm, chắc cũng không cần mua công cụ gì nữa nhỉ?
Sau đó là mục “Thu nhập tháng chín”.
Đến lúc đó nhà máy của họ có thu nhập không?
Triệu Chi ngẩng đầu nhìn các bạn cùng phòng.
Lập tức phát hiện các cô ấy cũng đều nhíu mày nhìn tờ giấy đối diện.
Chỉ có Tưởng San San để đồ "bịch bịch". Cũng không biết là đang thu dọn đồ đạc hay là đang ném đồ đạc.
Lưu Lệ Na lấy ngón trỏ gõ lên đề thi trên tay, thở dài, nói: "Cái này quá khó, quả thực là khó quá mà. Viết văn bản tuyên truyền, vẽ áp phích, trời ạ, còn có làm thống kê này, thoạt nhìn không khó, nhưng chi tiết thật sự chúng ta căn bản không biết, những nam thanh niên tri thức kia chắc chắn sẽ quen thuộc với những thứ này hơn, sẽ có lợi thế hơn chúng ta.
Cô ấy nói xong quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Thanh cùng Triệu Chi, nói: "Quên đi, mặc kệ là viết văn hay là làm dự toán cũng không phải chuyên mục tôi am hiểu, còn có vẽ áp phích này tôi căn bản không biết làm sao. Các cô đều biết vẽ tranh, còn đề thứ ba thì đi tìm đối tượng để hỏi đi, hai người trả lời chắc chắn sẽ tốt hơn mỗi người trả lời riêng, ngược lại về phần nam thanh niên tri thức mà nói, làm kỹ thuật cũng không hơn được làm trợ lý văn phòng đâu.
Trầm Thanh lắc đầu, nói: "Không được, tôi đi tìm người khác hỏi một chút"
Trình Ninh nói qua nhưng cô ấy không hiểu. Có thể xin tư vấn của người khác, nhưng không được tiết lộ thông tin và kỹ thuật nhà máy với người khác.
Nếu cô ấy đi hỏi Tôn Kiện, không phải cô ấy đang tự lấy đá đập chân mình sao?
Cho dù cô ấy chỉ là hỏi giá trị của một ít vật liệu gì đó, nhưng người khác biết được bọn họ nói những gì ché?
Vẫn là nên ngăn chặn ngay từ đầu thì tốt hơn.
Làm sản phẩm phải dùng đến vật liệu gì công cụ gì, lượng dùng là bao nhiêu, giá cả là bao nhiêu, những thứ này cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm người ngày thường làm việc ở xưởng gỗ. Đi hỏi thôn dân không được thì đi tìm đại đội trưởng hỏi cũng được.
Trầm Thanh sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mới bình tĩnh lại.
Lúc này sắc trời đã tối, chờ ngày mai bắt đầu làm việc. Lúc đó tìm thôn dân hoặc là đại đội trưởng hỏi một chút là được.
Cô ấy suy nghĩ một chút còn đặc biệt thu thập một ít đường đỏ hạt dưa gì đó. Dự định ngày mai tặng mọi người, sau khi thu dọn xong thì ngồi vào bàn cầm giấy bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ.
Giải quyết các câu hỏi, liệt kê các câu hỏi sẽ hỏi để ngày mai đến hỏi xong sẽ không bỏ sót câu hỏi nào.
Bên kia Lưu Lệ Na và Triệu Chi cũng ngồi xuống bàn, nhưng chưa đầy nửa phút sau, Cố Cạnh Văn đã gõ ký túc xá của các cô, đứng trước cửa đưa cho Triệu Chi một tờ giấy rồi rời đi.
Triệu Chi cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, cơ mặt của cô ta rõ ràng đã giãn ra một chút.
Lúc này Lưu Lệ Na đã hoàn toàn buông bỏ, thấy bộ dạng này của Triệu Chi liền nhịn không được cười trêu chọc nói: “Đây là có người không cần đi hỏi đã có người mang đến tận cửa đó sao? Trầm Thanh, trước kia tôi còn cảm thấy Tôn Kiện nhà cô đã tốt lắm rồi, nhưng lúc này phải so sánh lại thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất