Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Trình Ninh chán ghét thì chán ghét, nhưng việc nên làm cũng không bị cảm xúc ảnh hưởng.

Cô rút ra ba tờ giấy từ trong chồng bài thi.

Đó là ba bài thi của Triệu Chi.

"Mọi người nhìn trước đi"

Mấy người truyền nhau đọc một chút, sắc mặt không đồng nhất.

Trên mặt Hàn Đông Nguyên đầy trào phúng, Liêu Thịnh"chậc chậc", Hứa Đông Mai và Trầm Thanh trầm mặc.

Trình Ninh nói: "Mọi người nhìn này, đầu tiên là giới thiệu xưởng và giới thiệu sản phẩm, cô ta viết lưu loát một đoạn dài, toàn là viết những thanh niên trí thức xuống nông thôn đã nhận tái cải tạo bần nông và trung nông thế nào, tinh thần diện mạo thay đổi, dắt tay nông dân cùng nhau thành lập xưởng... Xin hỏi, nếu bây giờ mọi người đi tìm xưởng hay công xã nào đó, muốn thuyết phục bọn họ thu mua sản phẩm của chúng ta, cầm một bài viết mà như chơi như vậy có tác dụng gì không? Xem xong rồi cũng không biết rốt cuộc xưởng của mọi người làm cái gì, sản phẩm có đặc tính gì, có ưu điểm gì so với các sản phẩm gỗ khác, ai sẽ đồng ý làm ăn mọi người chứ?"

"Giờ nói tới áp-phích phía sau, vẽ đúng là coi như đẹp, tình cảm mãnh liệt bùng nổ, nhưng mà xưởng của chúng ta là xưởng sản xuất đồ tre gỗ, vẫn là câu nói kia, trọng điểm là sản phẩm chứ không phải người, cô ta vẽ mấy thanh niên trí thức cùng nông dân giơ nắm tay lên để làm gì? Định đi đánh nhau với người ta à?"

Mọi người: ".."

"Cho nên mặc kệ cô ta viết hay bao nhiêu, tranh vẽ đẹp thế nào, nhưng mà đã đi sai hướng, vậy không đúng“

Ngữ khí Trình Ninh nghiêm túc, nói: “Không phải chỉ một bài văn tuyên truyền hay một bức áp-phích của cô ta có vấn đề, mà cả lối tư duy suy nghĩ của cô ta có vấn đề, xưởng của chúng ta còn đang ở giai đoạn trước đầy gian nan, cần một người kiên định có năng lực có tâm với sản phẩm, một người muốn phát triển xưởng thật tốt từ tận đáy lòng, sản xuất ra sản phẩm tốt, bán đi, để mọi người ăn no cơm, sống thật tốt, mà không phải một người không để tâm đến công việc, chỉ nghĩ lấy việc tuyên truyền thu hút ánh mắt, hy vọng có thể được xét tiên tiến sau đó lấy được đề cử trở về thành, lại càng không cần một người chỉ cần có người có chút ý kiến nhỏ với cô ta, thấy người khác không vây quanh cô ta, liền cảm thấy người ta có lỗi với cô ta, thấy người khác có địch ý với cô ta, thì nghĩ là người đó có vấn đề, nhận một người như vậy vào, chỉ có thể làm cục cứt chuột làm hỏng nồi nước"

Mọi người nghe cô nói, lúc nghe phần trước thì vẻ mặt ai nấy đều ngày càng nghiêm túc, đây đúng là một vấn đề nguyên tắc lớn, cả sự kiện như đã được nâng lên độ cao mới, nhưng mà chờ cô thốt ra câu cuối: “Bịch" một tiếng, sự tình lại ngã xuống nhân gian.

Liêu Thịnh"Phụt" một tiếng cười ra tiếng.

Trình Ninh quay đầu nhìn anh ấy, sắc mặt thật sự vô cùng nghiêm túc.

Liêu Thịnh gãi gãi đầu, thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Đúng, em gái Ninh Ninh nói đúng, đúng là không thể nhìn ra, Cố Cạnh Văn kia nhìn thì nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới sau lưng lại là một kẻ không lên được mặt bàn như thế."

Có người mắng Cố Cạnh Văn, Trình Ninh cũng rất vui vẻ mà cười.

Trầm Thanh ho nhẹ một tiếng, cũng lâm vào cảm giác xấu hổ khi mình trước đây không nhìn ra được mặt này của vấn đề.

Sương mù trong lòng cô ấy bị đẩy ra, bây giờ nhìn lại toàn bộ sự tình chỉ cảm thấy rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nói: “Chủ nhiệm Trình, cô nói đúng, là do tôi trước đây nhìn vấn đề quá nông cạn.”

Đặt quyết tâm, nếu sau này Triệu Chi và Cố Cạnh Văn lại tác oai tác quái, cô ấy nhất định sẽ trực tiếp ném những lời này vào mặt họ.

eyJpdiI6IjlicnYyVXROaGV6TGRESEYrWlBsNmc9PSIsInZhbHVlIjoiU3pweUJvNHl2cVc0WHlJZ3pYMDhqYlkrZU5iUDB5YkVsRjM1WlljQlNxSTZUbzh2YXhnRWF4ZnU4MlFaZElUSnpQTTAyMWZvbnVkU2FcL25rdFwvRFpZWlc4a2VheEJQY1pMXC85eWl3UFoxd1FXbVV5MmhTOGVGRGtQY3dqcGt4MVFraVlhKzg1NkxUcXJXYmdlSFh0VVVGNmlpTkV2OHlQdzZaclY4ekxybUhwb2huYVliWW15RTdqUzEzSmh4R21vOXhKNGkxN3IzN2JvTXJRMEpUNWlSbFF2VE9SY0NQREp1OVBGd3pyNVRGTVwvQTFPMDVYUnFwb09pT2FTdWVZTkhuT3BGSGNHXC9jTlJoNzBQMFwvZGo3XC9KcFJlZHlZdDBxeUJQWVVsZXV0QTY2ZmsyRkY2NjlkZERNaGoya1Y4NlpIOTFHVThsK2hDYjRtbmlETGF3M0hqVkhNa2JobnBYRFhmeStZRWpzOU14T0JEYW5HajJGSnVvc2tLQXlBSTZiU1drY29UQ3BHUlZVUzNseWhFaDhoT01HcTdIb0lkc0tPUGtUeUVPVXFzVjF0VmZtYTUrcERacm1ZUGpIdmc4elhvY3YxRVhhV0c1XC9rUmxXRDVTT1BtN3NnemxMcGJtK1B6QXk4Wm51UjJVTkRDclwvY0NyazBCclF5UlRXUmoyNWlhSCs5SUN4dTFzU3p6WDVtK3c5OUVnPT0iLCJtYWMiOiJmZTJmMWQ0YzkxZTAyNGE2OTEwNjE5NTJmNDBjMDNhY2NlNjM0MTA3ZmM1MjdhYmIxNzFjZDY4NTk0MDFiZWM4In0=
eyJpdiI6IlE3cGF6QWpaY2kzTUduMkVcL2FzYW1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRLZk5UUTExMGszSngybGZ3Z0hDZlFRWW5sb2RXZ3pkTXpOU0ZLd2VcL1JmR3hjeVVPdEQxMFZYdzFSa1lKOTR3WDQ3RHFpYWVjZUMwRkVhSVdGU1wvQ0kxdVQrenJFQUc3WTg3ZnFwV1gyaE1LYkFOYXlBRk9jQzhTTzNcL3hkb3RZNVYyXC9hVitoMWdwZVlGNEd2UUN1TmY5cmx2UmFFSnBiclwva0Nrc0lSZkJzekprS2xUN1hPNk9JRHJxbVNMUUJyIiwibWFjIjoiNDFhMzMzNWJkMmExOTc3ZWE1ZWNlYTBjNjkyZTFjODEzYmE4NDNiY2NjOTMwYzAxNGZkNWUyYzIzODNmNmRlNSJ9

Thật sự là vội đến không ngừng được một giây.

Ads
';
Advertisement