Cô đã căn cứ vào cuộc thảo luận lúc trước của mọi người, phác thảo ra một bản, sau đó lấy ra lần lượt thảo luận từng cái với Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên nói một chút cô lại nghiêm túc ghi vào trên giấy.
Cô vùi đầu lên trên bàn viết chữ, một sợi tóc rơi xuống.
Hàn Đông Nguyên nhìn cô, ma xui quỷ khiến thế nào, lại tự tay vén lên cho cô, Trình Ninh ngẩng đầu, không hiểu ra sao nhìn anh, Hàn Đông Nguyên làm như không có gì xảy ra cầm chén nước uống.
Trình Ninh cũng tưởng là ảo giác của mình, liền cúi đầu tiếp tục làm việc.
Anh lại quay đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Mấy thứ này, ai dạy cô?"
Giống như là cái gì cũng biết, mọi việc đều có trật tự rõ ràng, cũng không biết sao trong đầu lại nghĩ ra nhiều thứ như vậy.
Anh có chút nghi hoặc, cô của trước kia là như thế này sao?
Vấn đề này gần như là thường thường lại đột nhiên hiện lên.
Trình Ninh lại ngẩng đầu, vì vấn đề này mà lúc nhìn anh lại có hơi hoảng hốt.
Ai dạy cô?
Đương nhiên là anh dạy cô.
Cô của trước kia đương nhiên sẽ không biết những thứ này.
Nhưng mà mấy chục năm kia quá nhàm chán, anh đi họp, gọi điện thoại, dùng miệng lưỡi sắc bén nói chuyện với những người khác, răn dạy quản lý cấp dưới, cô nghe thấy nhìn thấy, những lời này lặp lại rất nhiều lần trong đầu, cứ thế dần dần, dường như cứ thế mà làm được thôi.
Nhưng mà những việc đó có lẽ cả đời này anh cũng không biết.
Thật ra đời trước anh cũng không biết.
Anh không biết kia mấy chục năm kia, cô vẫn luôn ở đó.
Cô nhắm mắt, nói: "Học ở xưởng nội thất. Lúc trước làm trợ thủ ở phòng làm việc của xưởng nội thất, tiếp xúc được nhiều thứ, các thầy cũng dạy rất có tâm, cho nên học được rất nhiều thứ. Còn có lúc ở nhà, cũng thường thường nghe bà nội và cô lải nhải, nói chuyện về xưởng máy móc"
Nói đến việc này cô lại cười ra tiếng, kể lại chuyện bà nội nói muốn đem sản phẩm của bọn họ thành phúc lợi của đơn vị, chia cho mấy ngàn công nhân của xưởng máy móc.
"Chúng ta có thể bán mấy ngàn bộ ngay lập tức, hai năm này cũng không cần sầu vì không bán được sản phẩm"
Đương nhiên là cô không xem là thật, chỉ là để nói sang chuyện khác mà thôi.
Hàn Đông Nguyên cười nhạt, nhưng mà thấy cô cười đến mặt mày cong cong, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Mỗi ngày Trình Ninh đều bận rộn chạy quanh, chỉ hận đèn dầu không tốt, không dám thức đêm, sợ thức hư mắt, vô cùng tưởng niệm cái loại đèn điện vừa đẹp lại còn sáng của đời sau.
Nhưng trong thành còn có thể có đèn điện để dùng, nơi sơn thôn này, không biết khi nào mới mở điện được.
Bận như vậy nên tất nhiên là cô không có thời gian quan tâm diễn biến tiếp theo của chuyện của Chu Hiểu Mỹ.
Chủ yếu là dù cô có ngủ, thì cái tính tình kia của Hiểu Mỹ, cũng chịu không nổi.
Huống chi còn có thư ký Chu, có thể lên làm thư ký của đại đội, cho dù có cứng nhắc thế nào, cũng phải có chút tâm nhãn chứ?
Không đáng để một người mới đến như cô lo.
Nhưng mà cô mặc kệ, lại không cản được việc Hiểu Mỹ cứ chạy đến chỗ cô.
Đêm nay cô đang chong đèn dầu trên bàn tính sổ sách, thì Hiểu Mỹ qua đây.
Cô ấy mang cho mọi người bánh rau dại nóng hầm hập, mặt trên thế mà còn tráng một lớp trứng gà mỏng.
Nhóm Trình Ninh đều biết lương thực trong nhà thôn dân rất quý, cho dù là nhà thư ký, thật ra cũng chỉ là đủ ấm no mà thôi, lương thực cũng không dư dả, cho nên thấy Hiểu Mỹ mang đồ qua đây, liền cũng sẽ cho vài thứ để cô mang về, thường xuyên qua lại, đồ Hiểu Mỹ mang sang vậy mà còn thăng cấp
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất