Thái độ muốn rút lui, cô vội vàng xua tay nói: “Bà nội, không cần, không cần, anh ba đã nói rồi, xưởng tụi cháu tự tìm nguồn tiêu thụ, tuyệt đối không dùng quan hệ trong nhà, phải nghiêm túc sản xuất, đảm bảo chất lượng sản phẩm. Chỉ cần bọn cháu làm ra sản phẩm tốt thì không lo không có người mua."
Đương nhiên Hàn Đông Nguyên không nói thẳng như vậy.
Anh chỉ trực tiếp hành động mà thôi.
Trình Ninh nhớ tới kiếp trước.
Từ nhỏ tính tình của Hàn Đông Nguyên đã khó chịu.
Còn tính tình của Hàn Kỳ Sơn thật ra cũng không có gì đặc biệt.
Giữa hai người không có hòa hoãn xung đột gì, có thể tưởng tượng ra mối quan hệ bố con của bọn họ ra sao.
Sau này khi Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù, trong một đêm Hàn Kỳ Sơn gần như già đi hai mươi tuổi, một người vốn thẳng thắn cương nghị, dáng người thẳng tắp lập tức còng lưng xuống.
Trình Ninh nghĩ đến những chuyện này, không khỏi nhớ đến những câu nói của Hàn Đông Nguyên.
Thật ra không phải anh không tốt, chỉ là do anh mạnh miệng mà thôi.
Tuy nhớ đến lúc trên máy kéo anh đè mặt cô khiến mặt cô rất đau Trình Ninh vẫn còn thấy giận.
Trình Ninh nhắc đến tên Hàn Đông Nguyên.
Nhưng người nọ lại không thèm để tâm: “Xùy” một tiếng cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Hàn Kỳ Sơn nghe xong lời nói của bà nội Hàn, ban đầu ông ấy cứng đờ cả mặt, nghe Trình Ninh nói vậy sắc mặt ông ấy hòa hoãn hơn một chút, gật đầu nói: “Các con nghĩ vậy cũng tốt, làm sản phẩm chất lượng mới là đạo lý đúng đắn, dựa vào quan hệ không phải con đường lâu dài."
Bà nội Hàn cũng lẩm bẩm câu “Suy nghĩ rất đúng”.
Đó gọi là gì, tôn vinh những người không dựa dẫm quan hệ.
Bố con nhà này biết suy nghĩ lắm.
Mặc dù cô đến từ vùng núi nhưng cũng có đi học, bây giờ ngày nào nghe thấy Bình thư (*) cũng thấy mê li.
(*) Bình thư: Một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
Trình Ninh rút tay khỏi cánh tay của bà nội Hàn, cười nói: “Bà nội, bà không cần lo lắng cho bọn cháu. Bà xem, bà đã nói tất cả những món đồ tụi cháu làm tốt lắm mà, chắc chắn không lo việc không bán được. Hơn nữa bọn cháu có mấy chục công nhân, đảm bảo cam đoan chất lượng, mỗi tháng chỉ cần bán hơn 100 bộ là đủ nuôi sống cả xưởng bọn cháu rồi"
Một bộ tám đồng tám, 100 bộ là tám trăm.
Nhà máy của bọn họ từ xưởng trưởng đến công nhân, tổng cộng cũng chừng bốn mươi người, tạm thời mà nói vậy cũng đủ rồi.
Trình Ninh cũng không muốn làm lớn cho lắm.
Gây sự chú ý quá.
Hoàn thành kỹ thuật, giữ vững trụ cột, trước mắt đây mới là điều quan trọng nhất.
Cô cũng luôn truyền bá đạo lý này cho Hàn Đông Nguyên.
Tuy luôn bị anh cười nhạt.
Nhưng anh cười nhạt thì cười nhạt thôi, trên thực tế chuyện cô muốn làm hoàn toàn hợp lý.
Bà nội Hàn yêu thương Trình Ninh, cảm thấy điều cô nói cái gì cũng đúng.
Cô gật đầu, vỗ vai Trình Ninh nói: “Đúng, cháu nói đúng, không sai, nhưng đừng vì muốn làm tốt mà quá cực khổ nhé, như vậy ổn thỏa rồi. Xem dượng của cháu đi, quản nhiều người đàn ông cao to như vậy, một tuần chỉ có thể về nhà ăn cơm đúng giờ một bữa là tốt lắm rồi, xuống nông thôn cực khổ quá, đừng gánh vác thêm chuyện cho mình làm gì"
Cuối cùng lúc này Hàn Đông Nguyên đã ăn xong sủi cảo, anh đang uống trà, bà nói: “Ninh Ninh đi giúp đỡ cháu, cháu phải chăm sóc con bé thật tốt vào, đừng để con bé chịu khổ.
Thật ra ý của cô là tiền của nhà máy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất