Cô quản lý tiền của nhà máy nha, sau này nhà máy không có tiền nên hiện tại tiền được trích từ chỗ của anh. Nói ngắn gọn thì không phải tiền của anh do cô quản lý sao?
Mọi người: “!!!"
Tất cả đều đưa mắt sang nhìn Hàn Đông Nguyên.
Không tin nổi.
Không thể nào?
Mọi người không dám tin.
Hàn Nhất Mai lại càng khó tin.
Cô ấy chuyển ánh mắt nghi ngờ từ người Hàn Đông Nguyên sang Trình Ninh.
Hàn Đông Nguyên đẩy chén trà rồi đứng dậy, nói: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước. Sau đó lập tức quay về phòng.
“Thằng nhóc này!"
Từ nhỏ tình tình anh đã như thế, khiến người ta muốn thương cũng chẳng thương nổi.
Bà nội Hàn lại hỏi Trình Ninh: “Cũng đều do bà suy nghĩ không chu toàn, các cháu cúng đi tận mấy chục tiếng đồng hồ mới đến được đây, Ninh Ninh cũng mệt rồi, cháu đi ngủ đi."
Trình Ninh vẫn còn đang nhâm nhi rượu hoa quế.
Cô cười nói: “Bà nội, cháu không sao. Lúc ở trên xe, anh ba đã mua ghế giường nằm, nên trên đường đến đây cháu ngủ một mạch. Chỉ có anh ba và anh Liêu Thịnh vất cả, họ đã xách đồ cả chặng đường"
“Nếu đã biết thế sao cô còn không xách hộ?"
Hàn Nhất Mai lại chọc ngoáy.
Cô ấy nhớ rõ lúc vừa mở cửa, khi thấy Hàn Đông Nguyên, cô ấy đã vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ.
Gương mặt đó gần như giống hệt gương mặt mềm mại trắng nõn của Trình Ninh.
Khi nghe Hàn Nhất Mai nói vậy, trong lòng bà nội Hàn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Lườm bà cũng lườm chán rồi.
Bà tạm thời không quan tâm đến cô ấy, nói: “Họ khỏe hơn nên đương nhiên phải xách đồ rồi. Có điều, kể cả nói thế đi chăng nữa nhưng đi quãng đường tận hai ngày một đêm chẳng lẽ lại không vất vả? Tố Nhã, con đưa con nhóc đi nghỉ ngơi trước đi."
Trình Tố Nhã đồng ý.
Bà có mấy lời muốn nói riêng với Trình Ninh, nên đã kéo Trình Ninh vào phòng.
Đợi hai người đi rồi, bà nội Hàn mới răn dạy Hàn Nhất Mai: “Mai Tử, cháu nói gì thì phải biết suy nghĩ một tí, dù sao đó cũng là em gái lớn lên cùng cháu."
“Con nhóc đã chịu về nông thôn với Đông Nguyên, nếu con nhóc không chịu khổ, sao nó có thể nói những điều tốt đẹp như vậy. Bà đã sống ở nông thôn tận nửa đời người, sao bà không biết đi lại ở đó khó khăn thế nào? Kể cả đó có là nhà máy mà không phải xuống ruộng, tuy nhiên cái nhà máy đó cũng vừa khởi công, nào có nhẹ nhàng như thế? Cháu cứ mỉa mai chọc ngoáy con nhóc như vậy làm gì? Câu nào cũng đều chướng tai gai mắt, may mà con nhóc tốt bụng không so đo với cháu... ”
"Còn cháu, cháu lớn hơn con bé nhiều như vậy mà vẫn còn tị nạnh với em gái, tuổi của cháu ném hết cho chó ăn rồi sao?” Bà nội Hàn rất tức giận.
Bà không chỉ tức giận vì Hàn Nhất Mai đối xử như vậy với Trình Ninh, mà chủ yếu bà tức giận vì tính cách này của cô ấy, đúng là hận sắt không thành thép.
Mặt Hàn Nhất Mai đỏ bừng.
Cô ấy muốn nói, em gái, em gái gì cơ?
Mười mấy năm trước cô ấy còn có thể gọi thuận miệng, thế nhưng thật sự đã mười mấy năm rồi, cô ấy chẳng thể nói ra thành lời.
Cô ấy chẳng qua không ưa con nhóc kia.
Từ nhỏ cô ấy đã quen miệng móc mỉa con nhóc đó.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể rặn ra một câu: “Cháu mới nói có một tí, sao bà chỉ mắng cháu, miệng thằng ba còn độc hơn cháu nữa kìa."
“Thằng ba làm gì có chuyện miệng độc vô cớ.” Bà nội Hàn mắng cô ấy: “Chỉ với cái mồm này của cháu thôi, sau này nếu có kết hôn, trong nhà con yên ổn mới là lạ. Tất cả đều do người nhà nhường nhịn cháu, nên mới khiến cháu bị chiều hư."
Nhường ấy hả, chẳng lẽ cô ấy còn không biết, người nhà này có ai là quả hồng mềm dễ bắt nạt đâu?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất