Chủ nhiệm Trần cầm lấy, ông ấy lật xem rồi cười nói: “Tiểu Trình, cháu đúng là rất giỏi, chẳng trách lúc cháu đi rồi chủ nhiệm Tạ lại nói đáng tiếc, vốn dĩ ông ấy định cất nhắc cháu, cuối cùng cháu lại khăng khăng chạy về nông thôn."
Chủ nhiệm Tạ là chủ nhiệm văn phòng bộ phận gia dụng ở xưởng nội thất, lúc Trình Ninh làm ở xưởng nội thất thì ông ấy là lãnh đạo.
Vì hài lòng với sản phẩm, nên khi nói chuyện với mấy người Trình Ninh, giọng điệu của Chủ nhiệm Trần thân thiết hơn nhiều.
Trình Ninh cười nói: “Bọn cháu về nông thôn là để chấp nhận và giúp đỡ cho những người nông dân nghèo. Chủ nhiệm Trần, chú thấy đấy, nhà máy này của bọn cháu sản xuất sản phẩm từ hai bàn tay trắng, nên đã học hỏi được rất nhiều điều. Tuy nhiên tất cả cũng nhờ trước kia chúng cháu đi làm ở xưởng nội thất, học hỏi rất nhiều điều tử chủ nhiệm Tạ và mọi người, nếu không cứ mù quáng thì chắc chắn sẽ không thể thành công"
Chủ nhiệm Trần cười to “Ha ha."
Ông ấy nói: “Được rồi, mấy người các cháu cứ để bộ sản phẩm này ở đây, hơn nữa nếu còn thì gửi đến đây mấy bộ. Để chú mở cuộc họp nội bộ xem nên đặt bao nhiêu của các cháu"
Họ phải mở cuộc họp bàn xem nên mua trước một ít, đợi khi có đơn sẽ chuyển đi luôn, hay chờ khi đơn vị nào cần, họ sẽ đặt hàng với Hàn Đông Nguyên sau.
“Vâng”. Hàn Đông Nguyên nói: “Vậy chiều cháu bảo Liêu Thịnh mang thêm hai bộ sản phẩm nữa đến đây"
Sau đó anh lại giới thiệu Liêu Thịnh cho Chủ nhiệm Trần: “Chủ nhiệm Trần, mấy hôn nữa chúng cháu phải đi rồi, tuy nhiên Liêu Thịnh sẽ ở lại đây. Anh ấy là người của nhà máy bọn cháu, phụ trách chức vụ chủ nhiệm nghiệp vụ. Sau này anh ấy sẽ chịu trách nhiệm phân phối sản phẩm, nếu có vấn đề gì chú cứ liên lạc trực tiếp với anh ấy"
Nói rồi anh đưa số điện thoại của nhà họ Hàn và điện tín của công xã cho Chủ nhiệm Trần rồi mới chào tạm biệt ông ấy.
Họ đến đây từ sớm, nên khi xong việc mới có hơn 10 giờ, còn lâu mới đến giờ ăn cơm trưa, Chủ nhiệm Trần cũng không giữ họ lại, ông ấy chỉ bảo chiều Liêu Thịnh đến tìm ông ấy là được, có thông tin gì ông ấy sẽ gọi cho nhà họ Hàn.
Lúc rời khỏi xưởng nội thất, Trình Ninh cố ý tặng một túi nấm khô cho ông Diệp, nói: “Ông ơi, đây là nấm bọn cháu tự tay hái trong núi rồi phơi khô, ông hãy cầm về để bà nấu canh, tươi lắm ạ."
Ông Diệp vui mừng hớn hở cảm ơn Trình Ninh: “Con nhóc này có lòng, nếu có rảnh thì đến nhà ông chơi, bà nhà ông cứ nhắc cháu mãi đấy”
Trình Ninh xong việc mới tặng đồ cho ông ấy.
Đây là tình cảm.
Khác với chuyện tặng đồ để nhờ người khác làm gì đấy.
Trình Ninh cười tủm tỉm chào ông Diệp.
Liêu Thịnh cảm thán: “Em gái Ninh Ninh, anh nghĩ em còn làm nghiệp vụ giỏi hơn anh"
Cái miệng nhỏ nhắn này đúng là biết cách nói chuyện.
Sao trước kia anh ấy còn nghĩ cô giống hệt cái hũ nút cơ chứ.
Trình Ninh cười: “Vậy sao, tuy nhiên anh Liêu Thịnh cũng có điểm mạnh mà em còn kém xa.
“Điểm mạnh nào cơ?"
Liêu Thịnh duỗi đầu chờ Trình Ninh khen hắn.
Trình Ninh cười nói: “Chúng ta quảng cáo sản phẩm cho xưởng nên hôm nào cũng phải xách mấy bộ sản phẩm chạy khắp nơi. Em không xách nổi, toàn phải nhờ anh Liêu Thịnh"
Nói xong cô vung tay đi thẳng.
Liêu Thịnh: “…”
Hoá ra anh ấy chỉ là cu li mà thôi!
Hàn Đông Nguyên nhếch miệng, không quan tâm đến dáng vẻ khoa trương của Liêu Thịnh, mà theo Trình Ninh đi đằng trước.
Hai người đến cửa hàng bách hóa lớn nhất ở Bắc Thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất