Sau khi đến cửa hàng bách hoá, họ đi thẳng đến quầy trưng bày đồ làm bếp và dụng cụ ăn uống.
Tuy trước Hàn Đông Nguyên cũng nhờ bạn bè gửi cho một vài tài liệu và hình ảnh, thế nhưng thông tin vẫn còn quá ít. Nhìn qua ảnh và thấy tận mắt vẫn khác nhau rất nhiều.
Hai người đến quầy, Trình Ninh quan sát cẩn thận một bộ dụng cụ nhà bếp. Cô chẳng quan tâm đến chất liệu sản phẩm, đợi nhân viên lấy ra cô sẽ sờ thử, nếu thích thì mua luôn.
Trình Ninh vội vàng quan sát bộ dụng cụ nhà bếp.
Còn Hàn Đông Nguyên chỉ nhìn lướt qua mọi thứ nhưng chủ yếu là xem cùng Trình Ninh.
Trình Ninh nghĩ rằng, khi còn trẻ hẳn tính tình của Hàn Đông Nguyên rất xấu, còn không hề kiên nhẫn. Từ khi anh ra tù, trải qua thăng trầm mới có thể mài giũa ra sự bình tĩnh và khả năng nhẫn nhịn mà người thường khó sánh nổi.
Nhưng cô không ngờ mình đã ngắm nghía một lúc lâu tuy nhiên anh vẫn đứng bên cạnh. Dù vẻ mặt không thay đổi nhưng anh vẫn chẳng hề mất kiên nhẫn. Thậm chí khi cô bảo mua thì anh cũng trả tiền rồi xách đồ rất dứt khoát nàng.
Khi Trình Ninh lại chỉ vào một bộ ly đĩa, bảo mình muốn mua, Hàn Đông Nguyên vừa cầm bộ ly đĩa đi thanh toán, thì dì bán hàng không nhịn được đã khen anh với Trình Ninh: “Đồng chí nhỏ, đây là người yêu của cháu đúng không? Người này ổn đấy, đẹp trai, kiên nhẫn còn đối xử với cháu rất tốt."
Vừa nghe thấy từ “Người yêu”, Trình Ninh đã sợ đến run tay.
Nổi hết cả da gà.
Bảo đẹp trai thì còn có lý, vì dù sao Hàn Đông Nguyên cũng rất đẹp trai, thế nhưng sao dì ấy lại thấy anh kiên nhẫn và đối xử tốt với cô vậy?
Dì ấy không thấy dáng vẻ hung dữ của anh sao?
Họ chỉ đang đi công tác mà thôi. Trình Ninh cười xấu hổ, nói: “Không, không phải người yêu đâu ạ."
“Hay là chồng sắp cưới?"
Dì bán hàng cười tủm tỉm: “Hai đứa đang mua đồ để chuẩn bị kết hôn sao? Ấy, đồng chí nhỏ, cháu có khiếu thẩm mỹ đấy, chọn được toàn thứ đẹp. Chồng sắp cưới cũng chiều cháu, muốn gì là mua cái đó. Dì làm ở đây lâu, quan hệ nam nữ nào mà chẳng từng thấy"
Trình Ninh: “…."
Lúc này Hàn Đông Nguyên cũng đã thanh toán xong, anh đưa bộ ly đĩa cho dĩ bán hàng để dì ấy gói ghém.
Cũng không biết anh có nghe thấy những lời mà dì bán hàng vừa mới nói hay không.
Từ sau khi trùng sinh, Trình Ninh cảm thấy da mặt mình hơi dày.
Bình thường cô không quá để ý đến người khác nói gì.
Nhưng dì bán hàng này cứ đứng cạnh lải nhải, lại có Hàn Đông Nguyên đứng bên cạnh khiến cô cảm thấy khó xử, hơi không muốn đi dạo nữa.
Dù sao thứ cần cũng xem hết rồi, hơn nữa đã mua rất nhiều nên cô chỉ nói cảm ơn dì bán hàng, rồi kéo Hàn Đông Nguyên chạy nhanh như chớp.
Hàn Đông Nguyên bị cô kéo khỏi quầy bán dụng cụ nhà bếp, nhìn đồng hồ đã mười một rưỡi, đi dạo một lát nữa là sẽ đến thời gian ăn trưa.
Anh hỏi cô: “Có muốn mua gì nữa không?"
Trình Ninh nhìn anh xách vài bộ đũa thìa chén bát, nói: “Cũng gần hết rồi, em mệt, giờ về nhà cũng gần đến giờ ăn cơm. Chiều nay em sẽ sắp xếp lại những thứ đã thấy, nếu cần thì sẽ vẽ luôn, để lâu em sợ quên."
“Cô có muốn đi mua quần áo không?" Anh kiên nhẫn hỏi cô.
Anh nhớ ngày xưa cô rất thích mua quần áo và mấy thứ trang trí, rõ ràng mặc quần áo giống mọi người, thế nhưng trên người cô luôn có vài chi tiết rất khác biệt.
Thế nhưng trong khoảng thời gian ở nông thôn, hình như cô rất ít khi quan tâm đến điều đó.
"À?"
Hóa ra anh hỏi điều đó.
Trình Ninh không có hứng thú với chuyện mua quần áo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất