Trong nhà còn có thừa bột nếp, dùng mạch nha thay đường, nên cô có thể làm ra bánh này, bằng không lại phí bột lại phí đường, bình thường cũng không ai ăn.
Bà nội Hàn “Ai da” một tiếng, dùng chiếc đũa gắp một cái ăn thử, nói: “Chính là cái hương vị này, ôi, trước kia ấy, chúng ta ăn món này vào ngày tết, còn có trung thu nữa, đều sẽ làm bánh trôi nhân mè, Đông Chí với Nhất Mai đều thích ăn"
Bà nói xong liền có chút thương cảm, nhưng Bà nội Hàn là một người tính tình lạc quan rộng rãi, rất nhanh liền thu lại sự thương cảm, cười cười nói, “Không nghĩ tới bây giờ, lại là do Ninh Ninh làm cho người lớn chúng ta ăn.”
Nói xong cũng đưa cho Hàn Kỳ Sơn ăn một miếng bánh.
Hàn Kỳ Sơn cùng Hàn Đông Nguyên giống nhau, không thích ăn ngọt lắm, nhưng vẫn dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh nếm thử.
Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn ăn đến mức phồng cả hai má, bà nội Hàn nhìn trong miệng cậu rõ ràng đã không còn chỗ nhét thêm nữa, lại vẫn còn duỗi thân ra tay nhỏ ra lấy thêm.
Bà vội ngăn lại cậu bé lại, nói: “Ôi trời, cháu đã ăn mấy cái rồi? Gạo nếp này không dễ tiêu hóa, trẻ con không thể ăn quá nhiều, bằng không buổi tối sẽ đầy bụng, khó chịu ngủ không được."
Vừa nói vừa cầm khăn lông ướt lau tay cho cậu nhóc.
Tiểu Vũ lẩm bẩm hơi nghiêng người đi kháng nghị.
Hàn Đông Chí nói: “Ăn thêm một cái thì chúng ta đi ra ngoài sân thể dục chạy thêm một vòng”.
Tiểu Vũ lập tức đã bị đánh bại, ngẩng đầu lên trừng ba mình một cái, lại nhìn liếc mắt nhìn cục bột nếp một cái rồi chẹp miệng, giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất mãn nhịn đau rút tay về.
Bộ dáng trẻ nhỏ quá khôi hài, mọi người đều là cười ha ha.
Bọn họ cứ cười nói như vậy, đã sớm quên đi chuyện Hàn Đông Nguyên đánh người, không ai nhắc lại nữa.
Buổi tối bà nội Hàn nghỉ ngơi sớm, Hàn Nhất Mai chắc là vẫn ở trong đại viện còn chưa có trở về, Trình Tố Nhã liền đi tới phòng của Trình Ninh cùng cô nói chuyện.
Tuy rằng nhìn vẻ mặt Trình Ninh lúc nói chuyện hôm nay, chắc là cô cùng con riêng của mình không có chuyện gì, nhưng nếu Trình Tố Nhã không xác nhận lại một chút thì bà vẫn không yên tâm.
“Ninh Ninh"
Trình Tố Nhã cầm một bộ áo khác lông tới cho Trình Ninh mặc thử.
Sắp đến tháng ba rồi, mỗi ngày đều bớt lạnh đi một chút, không cần mặc áo bông nữa, có áo lông mới thì rất thích hợp.
Bà nhìn Trình Ninh mặc xong áo khoác lông, liền nói, “Tuy rằng hiện tại con ở trong núi vẫn tốt, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an, con có thể nói cho cô biết, con đang có tính toán gì gì trong lòng không?"
Trình Ninh ngẩng đầu, nhìn Tố Nhã cười một chút, nói: “Cô à, cô đừng lo lắng, con hứa với cô rồi, chắc chắn sau hai năm sẽ trở về. Thực ra bây giờ con vẫn còn nhỏ, ở bên kia rèn luyện một chút cũng khá tốt. Cô nghĩ xem, cũng chính là ở trong núi, con mới có cơ hội đến giúp đỡ anh ba thành lập nên một nhà máy. Việc này trước kia còn không dám nghĩ tới, vậy mà bắt tay vào làm thì lại thật sự thành công. Rèn luyện xong trong hai năm, con vẫn còn trẻ, đến lúc đó lại tìm cơ hội trở về thành phố."
Hình như là cuối năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng hiện tại giữa năm quốc gia đã triệu hồi các chuyên gia để thảo luận, hẳn là sẽ có tiếng gió để lộ tin ra.
Cô không có mong ước gì đối với việc thi đại học, nhưng nhờ lý do này để trở về thành phố cũng khá tốt.
Đến lúc đó lại có nhiều việc phải làm.
Trình Tố Nhã gật đầu, bật cười.
Bà cũng vui mừng thay cho cô.
Mà tính cách Tiêu Lan dịu dàng yếu đuối, lúc không gặp chuyện thì thôi, chứ một khi gặp phải thì cả người liền suy sụp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất