Điều này đã mơ hồ hình thành bóng ma tâm lý cho Trình Tố Nhã, cho nên bà vẫn luôn hy vọng cháu gái mình sẽ có tâm tính kiên cường, có thể đứng vững trước khó khăn, mà không phải cứ tới tuổi trưởng thành thì phải đi tìm một người đàn ông có gia thế gả đi, rồi mọi chuyện đều dựa vào người đàn ông đó.
Trình Ninh chủ động xuống nông thôn, thật ra bà vừa lo lắng cũng vừa vui mừng tự hào.
Nhìn cô ở nông thôn càng làm càng tốt, liền bớt đi lo lắng, càng có thêm vui mừng cùng tự hào.
Bà gật gật đầu, nói: “Vậy anh ba của con đâu? Con có biết anh con tính toán sau này như thế nào không?"
Lúc nói chuyện bà vẫn luôn nhìn vào đôi mắt cô, chú ý vẻ mặt của cô, dừng một chút, nói, “Mặc kệ thế nào, thằng bé lúc trước xuống nông thôn, đi cùng con cũng có lý do riêng của nó"
Vẻ mặt của Trình Ninh vẫn bình tĩnh, có vẻ như chuyện này chẳng có gì để làm cô bối rối.
Đương nhiên sẽ không bối rối rồi.
Chỉ cần trận lũ quét bất ngờ cùng vụ ngộ sát sau đó được giải quyết, sau hai năm nữa, Hàn Đông Nguyên muốn đi chỗ nào còn chẳng phải do anh tự quyết định.
Cô nhọc lòng quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Cô cười nói: “Cô lo lắng nhiều như vậy làm gì? Anh ấy tự có tính toán của riêng mình trong lòng, khẳng định có chủ ý riêng. Dù sao con về nông thôn, sau hai năm, liền hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, không cần lo thêm nữa"
Cô nói xong liền duỗi tay ôm cánh tay Trình Tố Nhã, cười nói, “Cô cũng đừng thay bọn con lo lắng làm gì, chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân thật tốt, chờ hết hai năm, sau hai năm con khẳng định sẽ quay về Bắc Thành với cô"
Trình Tố Nhã bật cười.
Bà duỗi tay xoa xoa tóc Trình Ninh, vỗ về một chút, vẫn tiếp tục ôn nhu hỏi: “Con có đối tượng chưa, Ninh Ninh, con đã đến tuổi trưởng thành rồi. Tuổi này, cũng có rất nhiều người đã có đối tượng, con đã từng nghĩ đến chưa, xem mình thích người như thế nào?"
“Đối tượng?"
Lúc Trình Tố Nhã hỏi tỏ vẻ cẩn thận, nhưng đối với Trình Ninh đã mười mấy tuổi, vấn đề này cần gì phải kiêng kị?
Cô thuận miệng nói, “Chưa nghĩ tới ạ, cũng không cần nghĩ. Cô à, con còn nhỏ tuổi mà, chưa nghĩ đến chuyện lớn như thế, gấp gáp tìm đối tượng làm gì đâu"
Là thật sự nhỏ, hiện tại cô mới mười tám tuổi thôi.
Tất nhiên thời đại bây giờ cùng sau này khác nhau, nhưng nói đến đối tượng kia chắc đều là bàn chuyện kết hôn đi.
Hơn nữa lúc này kết hôn chính là chính thức về cùng một nhà, lo việc cơm ăn áo mặc, kết hôn xong không tới mấy tháng là bụng có thể to lên rồi. Lúc này trong đầu cô còn bao nhiêu việc phải giải quyết, thời gian đâu để kết hôn?
Cô nhớ rõ đời sau lúc nói đến chuyện kết hôn, phần lớn cũng là chờ lớn tuổi hơn mới kết hôn.
Vậy nên việc này để về sau rồi suy xét lại.
Cô càng nghĩ càng thấy kiên quyết, lắc đầu nói: “Tạm thời không suy xét ạ."
Trình Tố Nhã nghe cô nói như vậy, tâm sự lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Mấy năm nay tính chuyện đó tất nhiên không tốt.
Nếu là tìm được đối tượng ở nông thôn, người ta có tốt thì cũng là ở nông thôn, vạn nhất còn không tốt, thì làm sao bây giờ?
Trình Tố Nhã liền cười nói: “Được, con vẫn còn nhỏ, vậy chúng ta chờ về sau trở về thành phố lại nói”.
Bà nói thêm mấy câu nữa rồi trở về, để cho Trình Ninh nghỉ ngơi.
Lúc bà quay trở lại phòng khách thì Hàn Đông Nguyên vẫn chưa trở về.
Bà có chuyện muốn nói với anh, liền cùng chồng nói mấy câu, rồi cầm len sợi ra dệt, ngồi đợi ở phòng khách.
Phòng khách chỉ có Trình Tố Nhã ngồi dệt áo lông, thấy anh trở về liền buông áo lông trong tay xuống, Hàn Đông Nguyên hướng phía bà gật đầu nói một tiếng “dì Trình”, sau đó lập tức đi về phía cầu thang.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất