Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Trình Tố Nhã gọi anh một tiếng, cười nói, “Có thể nói chuyện với dì mấy câu không?"

Hàn Đông Nguyên đứng yên, như là bất động một lát, lại xoay người quay lại, tới ngồi trên ghế sô pha đối diện Trình Tố Nhã, cách nhau một bàn trà lớn.

Con riêng với mẹ kế quan hệ xa cách.

Ngần ấy năm đều chỉ là Trình Tố Nhã tỏ ra khách sáo, Hàn Đông Nguyên khi còn nhỏ thì đến việc khách sáo cơ bản cũng không có, rất nhiều thời điểm nhìn thấy rồi cũng quay đi như không thấy nhau. Sau này đi làm rồi thì thái độ mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Giống hôm nay như vậy kêu một tiếng “dì Trình” đã là rất khó.

Trình Tố Nhã cười ôn hòa.

Thân hình Hàn Đông Nguyên cao lớn ngồi ở ghế sô pha, lúc này không có gác một chân lên ghế như mọi khi, chỉ là tay chống bàn trà, trên mặt không có biểu tình gì. Dù anh đã uống rất nhiều rượu thì trên mặt cũng không biến sắc, chỉ là đuôi mắt có hơi hơi mang theo chút hồng, mang theo chút mùi rượu, cả người đều tỏa ra sự thanh lãnh.

Không thể phủ nhận, mặc kệ người con riêng này có làm người ta không ưa như thế nào, thì khi anh lạnh lùng ngồi ở chỗ kia như vậy, không nói gì, thì xét cả về tướng mạo lẫn khí chất đều là dạng đỉnh cấp. Chỉ có thể nói là anh toát ra một loại sức hấp dẫn không thể kháng cự với mấy cô gái nhỏ tuổi.

Cũng may cháu gái mình cùng thằng bé từ nhỏ đã không hợp nhau.

Tất nhiên cũng sẽ không thích đối phương.

Trình Tố Nhã ngửi thấy được mùi rượu.

Nhưng dù sao thì bà cũng không ngại có cuộc thoại này cùng anh, kể cả trong tình huống anh vừa uống xong rượu.

Bà hiểu rõ về người con riêng này.

Nhìn thì giống như anh có tính tình hung bạo, nhưng thực tế tâm tư bên trong lại rất sâu sắc.

Không nói đến Hàn Nhất Mai lỗ mãng kia, ngay cả anh cả Đông Chí cũng còn lâu mới bằng được Đông Nguyên.

Uống rượu xong, mới có thể dễ dàng thấy được một ít cảm xúc chân thật của anh.

Trình Tố Nhã bắt chuyện trước, nói: “Hôm nay sự rất cảm ơn con"

“Không cần"

Hàn Đông Nguyên nói đúng hai chữ.

Sắc mặt anh vẫn lãnh đạm.

Sau khi Trình Tố Nhã từ bệnh viện trở về, sâu trong lòng vẫn luôn có chút ẩn ẩn khó chịu, giờ thấy anh như vậy lại thả lỏng hơn một chút.

Nét cười cũng rõ ràng hơn rất nhiều, bà nói: “Còn có chuyện ở trong núi, cũng muốn cảm ơn con đã chiếu cố con bé. Ninh Ninh mới tới công tác được mấy tháng, trước kia làm tại xưởng gia cụ cũng đều là những việc lặt vặt thôi, hiện tại con bé có thể trưởng thành nhanh như vậy, khẳng định cũng là do con dạy cho nó rất nhiều.”

Anh đã từng dạy cô cái gì sao?

Hình như là chẳng có gì đi?

Ngược lại là cô, cả ngày ở bên tai anh “lải nhải lẩm bẩm” muốn như thế này, muốn như thế kia, không thể như này, không thể như kia gì đó.

Anh hơi hơi nhíu mày lại suy nghĩ, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trình Tố Nhã xem thái độ này của anh, vậy mà lại hiểu lầm là anh đang mất kiên nhẫn.

Bà càng yên tâm, chân thành nói: “Đúng rồi, còn có một việc, khả năng làm khó con một chút.

eyJpdiI6IjA2YWR0ZVNTUUh3VlBvNCtURkhNZmc9PSIsInZhbHVlIjoiYitpUjNDejVJWVZXSVB1K3NpS3pkc0ZWTVBGaHhVR1dQaFZkRUc1Nmt3TDQwTjJ2SEVWaDJDZzhOeGVCdjhCdTZybGg4bXhPb2FpY1dJbXVsUEZSbTQwNXlNUmw4dmhMRFBPdktWdTBCaUdjNEhyY1lNWkhpc2xvalR0cXp1SXJpTmJnOTRhd1BZRTNCTkJOZXhcL3h6bmdiSWNKa0FSZWRCZEpSXC93dThoN2l2YjlWRUJueUtxdFBGMlNrQllvZXZYMHFcL1FTaVRJZTRrU3Q1R1FqTFRMWFwvXC9FS0RWTGR5U002S08rcVJONlwvOCtRZW13TytWNjhoVG11ckRjWEpOVVpQZUwrVUNYd0ZuaEQrbnl0VXh4RFNRclFtN1duaFJ3NEd1OWRpeHppOEVtbDloNXlrOEtlN3ZPSENTM0Y0VDNTZWhGeU9YTzNqVW9jYmpHYlZtaWpYaHRrRUNTWXBkKzdtbFI4NW9xQTFRRjhpZUJISDZXWjRhTUVSN201NUJsSDllYUpYQktsc1d0dlZuUUpLOVJiWmlPYThjT0E3TERNV1hjZUphMmpEbHZKSCtqakdYU0FiWGpqb3BuKzlwMDhRdTJjV3praThXdHhNdjJ2Rko0TnYwUjdqdXluZnVsSDY1XC9vdDFjWW1MMWkrS3c2WEJ1dm8yRmpVRVRyRlRKbFc3YzVBNGFGcEtRUEoxaVRxZDFSQ3UrRVBcL3NINVNEdmRJXC9uZ2VFM3YwbEVOQ0E2WXlESVZjTWpqKzk3UHFWWUlIUXZXVHZLczVjbmdqY0g1XC91eDlNT1lyaUp5N09ncXVLUlNpVGNGYVVUWVhuM2o0WTZreEJoYVwvSkQwTGVlTExIWW5Ld2F3b1ZXMkdxZkFnNlVaOXdHcEVZdnd2TUJmY0lsR1dMRUZJb3E1MlFaUnYrNnNWN2RnSldRZ3cwTW5ObUhVRzEyeFFqaytWcUg2ZWcrUGN2VUMrMnlaY1dCaTFoTXkxXC95SXRDNFVhVWtEdmEyaHE1STN5ODJRWmZ6ZER3UUlHOHp1SWE0SlozVXVKcHZQaElRR25Iam81M0tKSkoxenorc2VpQldwanZhTnVcL1N0ekkweVwvTWdpVW0xK0pVbnZlbkpXVGpYRmpWdWdXVGlBazdTbzhqTFRLMkZjVWpcL2laQ094NnF1eEY0dW02OWo1cThMOWllcGJONHVNWWNKaVwvQUVlRlwvUnhxeVZCSWx3K05mb3lINk5mNjVhZjZGY1FteHZGR1U9IiwibWFjIjoiMmIyNGM2MzYwY2I0MDE0M2JkOWMzMjZmNTkwZjE3MmZhZGNmMDFkMzU5MDkyMzI5MTJkOTAyNTNkM2JjZmU0MCJ9
eyJpdiI6IlVGUWI2aExsYTc0VWViNDhhNVlkY0E9PSIsInZhbHVlIjoibnNnWFExXC9uMHhMcjYzZkhNTFl3YkZ4U1dqTFdJQTIrMHZUWGxjXC9ubWFIaG9HckR1VUxZdXhkd1VaaTBFV0V0THpmV2JVa1phR1VtSjBmaWg3R0g2b0Y2TFRyYXoycXcrZ2RDUlhmQlFiWjBRYXZNc0F3SldtXC93VFJvb2pGSG4wbXRBZG1IVzBnWWlNYytQcFpKejRvRnZUOCtDV1Z4RGFuVnU0RGVXR3FvT1lsZ1IyWnNYUVZJWVJDQUdMN0pkV0hVZDFYK3MyVkw3azczMXhSZ1VVRlwvNUpQMERXSjY1MGhWa0RzM0NoYnN5YkhIY29IRzNLVW5HZlYxcjFmdzFCQUROb1lHdW5BbUY2NXBQK1E1ZDl3WTZETUx6N0xiZmtIMUdYVW40eU8yN1d4S3B2UnUxVW5ZSlwvNFloMmttSVRURU1zNm5IV3N6SldMcDFhUHlabW1LMmFHZDh4eGlQOWFFZWxCcTVYenhHNFdqODIzbTdyNWRwaWFMbkxJVmxVXC93bGlhSUU0TFVEM1NGSUtoWmdXWERFUk5McGRUR0dvWTFVdVY1aUFZRXdjM2M1MkFOaG1PdzNtdUhhTGIwSkhhWHBmem91UU9UVmo4all0OVFMQ1pPeE5SeUUzZ05Bd0JheW9mU24xUHFRXC83bzM5TFBvVDM4dElUaVF0SmtXOEdtekFzU1I1a1VUM0dwem5JWHdoSUhoMWNGWkJNWCtpUlZGODhlNk4wNTJ1TWNRNHhTdm5cLzBBMXVHekE3M2RYeGVpNk5LQ0tkdGFRbWNcL2w2Q1QyXC9XZytYaDlJOVdKcHA4SEhtQW9yTU5mNzJsMlU3dTBFS0FZVHZuT2p4Zko5YnRBbW10aDQxckpcL0pRQXRqOGpCaDJuSkU0bnlFcmwxVitZR3l5WkxIZmsxb3lac090QkpoekxydnVDM0JxMWI2eFwvUGFQMm9ITDBJT2pVdEljeDZBZVdQU0MrMExuYkxhV2hFSitwMlVWUmwxUWpRRzBjNUxVS2dWNmtyNkxMMndEamFEOEJOM05mSlZZWWVVRUtTZlJSYUdiNTFxYkVIUFBCcVwvaUFTNDV5MEFWaDU5dGkxdG5DNDJlNUNMNTNCeUtMbk14MUpiWmU5TlBGaEVJOURJUmwxZHREbEJkTlVTeUxhaDJPMURYQjg4Mml2aGFkclh4NE1OODRKbTNBIiwibWFjIjoiM2YyMWFiZWFiMjg3YzU5NDk5NmNiZGRjMDc1YmJhMzUzNTE0MTUxNDczM2FiOGU1MmRjMTJhZmMxNzU3OGM2ZiJ9

“Xem như là dì cầu xin con, mà tốt xấu gì hai đứa cũng ở cùng nhau ngần ấy năm, từ lúc mới đi học tới lúc ở Hàn gia, cũng coi như là bọn con đã từng ngày nhìn nhau lớn lên, mong con để ý con bé một chút."

Ads
';
Advertisement