Không ngờ, cô bé mà mẹ kế Hàn Đông Nguyên mang về nhà họ Hàn lại ỷ lại vào Hàn Đông Nguyên đến vậy.
Đại đội Thượng Hàn ở rất xa nên hai người nói chuyện một lúc ở nhà họ Từ liền rời đi.
Sau khi họ rời đi, vợ thư ký Từ kể lại cho thư ký Từ kết quả cuộc nói chuyện của bà ấy với Trình Ninh, nói: "Con bé nó rất cởi mở, tôi thấy chuyện có sang công xã hay không thì con bé dĩ nhiên là cũng muốn, nói là phải thương lượng cùng với thanh niên trí thức Hàn đã, nếu mà cậu ta không sang thì sẽ chờ một thời gian"
Nói xong bà ấy liền cười: "Tôi thấy thanh niên trí thức Hàn đối với đứa em gái này cũng chỉ bình thường thôi, thế mà không ngờ con bé lại thân với cậu ấy như vậy, nhưng mà cũng khó trách thôi, nơi này rốt cuộc cũng là nơi đất khách quê người"
Thư ký Từ cười ha hả nói: "Bình thường à? Con bé đang bám lấy cậu ta à? Tôi đã bảo bà đừng có mà gán ghép uyên ương bừa bãi rồi mà, thằng nhóc kia không biết là quan tâm lo lắng nhiều đến em gái cậu ấy bao nhiêu đâu"
"A?"
Vợ thư ký Từ giật mình kêu a một tiếng, nói: "Ông, ý ông là sao cơ?"
"Ý tứ đấy đấy!"
Thư ký Từ gõ gõ bàn, cười nói: "Hay là tôi nhờ bà giúp tôi tốn công sức ở chỗ thanh niên trí thức Trình nhé? Nếu mà con bé đồng ý, chắc là bên phía Hàn Đông Nguyên cũng như vậy thôi."
Vợ thư ký Từ vẫn còn không tin, nói: “Tôi thấy không phải vậy đâu?"
Người thím thích làm mối cũng rất thích buôn chuyện, khi thư ký Từ nói ra lời này, trong đầu bà ấy cũng hiện ra hình ảnh qua tác động qua lại trước đó giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, lòng hiếu kỳ cũng tăng vọt.
Rốt cuộc thì Trình Ninh cũng là được mẹ kế của Hàn Đông Nguyên mang về Hàn gia.
Con riêng và mẹ kế trời sinh không hợp nhau chứ.
Bà ấy thấy Hàn Đông Nguyên cũng không để ý tới Trình Ninh nhiều.
"Quản chuyện của cậu ta làm gì, dùng được là được rồi"
Thư ký Từ là người của công việc, chỉ quan tâm đến công việc chính sự, nói: "Nhưng mà hôm nay cũng coi như là có thu hoạch, xem ra con bé không phản đối chuyện đến công xã"
Hai vợ chồng thư ký Từ vừa ngồi trên xe bò vừa thảo luận.
Đi xe bò phải mất vài giờ, trên con đường dài có nhiều sỏi đá, tốt nhất vẫn nên tìm một chuyện gì đó để làm thì hơn.
Trình Ninh nhìn thấy trên đường núi ở công xã có mấy cây liễu, lúc đầu xuân là lúc liễu trổ, cô nhớ tới những tài nghệ đã học được trước khi xuống nông thôn vẫn còn chưa dùng tới, cô bảo bác hai Khánh dừng xe bò lại, sau đó xuống hái rất nhiều cành liễu rồi quay lại, khi nhìn thấy một số loài hoa dại không rõ nguồn gốc cũng hái một ít.
Hàn Đông Nguyên dựa vào thành xe quan sát động tác của cô, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đan cành cây, Tuy cũng ra dáng nhưng không thành thạo lắm, thỉnh thoảng còn dừng lại suy nghĩ.
Anh nói: "Trước đây chưa thấy cô đan thứ này bao giờ."
Trình Ninh nghỉ ngơi xong, vốn muốn gϊếŧ thời gian một chút liền dừng lại, liếc nhìn anh, cười nói: “Lần trước không phải em đã nói với anh là em học được từ bà Dung trong đại viện của chúng ta sao? Vốn nghĩ rằng tới chỗ này có thể dạy người trong thôn học đan một số giỏ trúc khung nhỏ thật đẹp, nhất định có thể bán đắt hàng hơn cái chiếu cái sọt bình thường kia, giá cả cũng cao hơn. Sau này, thấy anh xây dựng nhà máy, liền thấy cũng không cần việc này lắm."
Nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi anh: "Anh ba, lần này chúng ta đi Bắc Thành, nếu như đơn vị chúng ta liên lạc có thể cho chúng ta một ít đơn hàng, nhà máy của chúng ta hiện tại cũng không đủ nhân lực. Anh ba, anh có từng nghĩ đến việc tuyển một vài người từ các đại đội khác hay không? Một số người? Em nghe Đình Đình và Đông Mai nói rằng nhiều thanh niên trí thức từ các đại đội khác tìm họ hỏi thăm liệu có thể đến làm việc trong nhà máy của chúng ta hay không?"
Trình Ninh trầm ngâm nhìn anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất