Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Trên thực tế thì gần đây cô mới phát hiện ra khi bọn họ đến Bắc Thành để tìm đơn vị thu mua sản phẩm của bọn họ, cô và Lưu Thịnh thì rất tích cực, nhưng anh lại có chút lãnh đạm.

Thậm chí có thể nói trong giai đoạn chuẩn bị của nhà máy, anh có chút đình chỉ.

Những người khác có thể không biết rõ ràng, nhưng cô biết năng lực của anh vượt xa những gì anh có thể làm được.

Ngay từ đầu cô còn thắc mắc liệu anh có còn là con người như vậy sau khi ra tù ở kiếp trước hay không, rốt cuộc cũng là anh của mười năm sau, những thăng trầm và năm tháng đã khiến cho tâm tính và năng lực của anh khác xa so với hiện tại.

Nhưng mà khả năng này cũng chưa chắc.

"Tại sao?"

Cô hỏi.

Theo tính tình của anh, anh sẽ không giải thích hành vi và động cơ của mình cho người khác, nhưng có lẽ cho rằng cô quá ngốc, nghĩ đến thư ký Từ nhờ vợ đánh chủ ý lên người cô, anh dựa vào lan can xe, chậm rãi nói: "Triệu tập tới làm gì? Muốn mở cái sạp lớn như vậy, cô có thể lấy được tiền lương cao gấp mấy lần hay là tôi đây?"

Trình Ninh im lặng một lúc rồi thăm dò hỏi: “Nhưng nó có thể giúp được nhiều người hơn cơ mà?"

Cô không yêu cầu anh làm việc này, cô chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với anh.

Cây to đón gió, cô cũng biết làm như vậy là không thích hợp, nhất là khi không có cải cách mở cửa, không có chính sách hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể có một hoặc hai Cố Cạnh Văn ẩn nấp sau lưng.

"Tốt quá hoá hại"

Đúng như dự đoán, anh khịt mũi một tiếng, cầm lấy một cành liễu bên người cô, chậm rãi nói: “Cô là thanh niên trí thức của đại đội Thượng Hàn, không phải của các đại đội khác. Các đại đội khác đương nhiên có đại đội trưởng, bí thư đại đội, hoặc bí thư xã công xã quan tâm. Thư ký Từ không phải luôn muốn thành lập một nhà máy sao? Nếu cô thực sự muốn người khác có đủ cơm ăn áo mặc, thì chỉ cần đi giúp ông ấy, cho ông ấy một số lời khuyên và chỉ một vài kế sách. Thế là đủ. Nhân tiện, đổi lại xin ông ấy một suất vào trường đại học thì tốt hơn nhiều so với việc thành lập nhà máy đại đội của riêng mình và cố gắng triệu tập người từ những đại đội khác.”

"Vậy thư ký Từ vẫn luôn muốn chuyển anh về công xã, sao anh không đi?"

Trình Ninh hỏi hắn.

Trình Ninh khá quan tâm đến vấn đề này.

Bởi vì dù là bị thương do lũ quét hay án mạng đều xảy ra trong đại đội, nếu Hàn Đông Nguyên và Lưu Thịnh đều được chuyển về công xã thì những chuyện này có thể sẽ không xảy ra đúng không?

Có điều nghĩ đến cũng bởi vì lũ quét mà người trong đại đội thương vong vô số, nếu trước đây cô không quen biết ai thì cũng không sao, nhưng giờ cô đã rất quen với nhiều dân làng, chẳng hạn như Hiểu Mỹ dễ thương, ngay thẳng nhưng cũng đủ tâm cơ, thím ba Chu chân thành, nhiệt tình, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hà đáng yêu nhà thím ba Chu, chú hai Khánh thật thà và chất phác và rất nhiều người khác, cô khó lòng nào mà khuyên Hàn Đông Nguyên cùng với Liêu Thịnh đi công xã, sau đó không quan tâm gì đến bên này.

“Vừa rồi thím Từ hỏi em, nói rằng anh không muốn đến công xã là vì anh là người của đại đội Thượng Hàn và có tình cảm với họ. Thím hỏi em có muốn chuyển đến đó không"

"Ồ, thế cô có muốn chuyển đến đó không?" Anh hỏi.

Trình Ninh nhìn thấy bộ dạng lười biếng của anh liền buồn cười.

Thành thật mà nói, đôi khi cô thực sự bị anh làm tức chết.

eyJpdiI6Ik51NG5oY0lkMXR5TENGaGsxeW1QNVE9PSIsInZhbHVlIjoiVFdDT1hOUDhnSnN0U2pIcGJnbWJmY0dmTHhXNUg1VmxHbVBRK3QyRyt6akN5MnFaNjRJTWRyYkZpT3NBS1NZR01pSzZzUXMweTJMTjRpTnFmMHpWVVA0eDVJbDcraDZ5Z3BDc1k2KzIySGt0Z3Z6VkFEdDFMbTlYREdLQ0JJVGJEenFmRjZUc01aQ2VZVG5UYzNMVFwvajBQbkxpWkc2dGFBY1ZXUUdsanpZdFgzRW05ejRkUDloNGhUeHZ3SGJjRkVaa0NTUEQrUjIyQzFKQ280OGt1ZmRVOTJDbVdWSkg0N0tldlJFUWJmSzdqNEM4N0lMYkNCdkY5a0ZGdU4zTHRVd2lxS0Y2N2cySHFMTU5sWHMzbDFqY1p4WTFTWjNKa2JiaFExQXNZZm54R09nUlRJSjZ2bXZmMHFIcGgwYlB1QVYyZ013d3g5c3FcL2p5ZGw0U0p2dVdrU3dKVVhudEdKMnBSbnBscHF2MmkwYm5vMG1XSkhsQ09FM1ZrU0xkbmszSUlYdEo4RHp6TlZCNzYxbld3OHdUM0tLaVE2azFrUDhpSUMza0JITmRhcFB3enpsdFM5YVBPdVp6enpwN1NBbUpkXC9qaHRTNFBuVHRtZHVEQzBvUHlsRWhzaURRbFhpbmx1TE16RUdZM3BvRU96XC9qTkREU0htQ2xjdGNwVDJnd2lUKzhNdmtKRHYzUXJmU0Z5ampiQT09IiwibWFjIjoiOWVlZmZmMDQzZWY1ZWQ1OTEzODcwYTllYTI1YTExNDRiODNmZTQ1ZWQwMzA3ZmVhMDE1N2M4YTFhNWE3Yjk1ZCJ9
eyJpdiI6InlVMHFwc3BVc1JQWlB1QkhSR2N6c3c9PSIsInZhbHVlIjoiVVRYVnFHQlpCdjdleUVOdUxKXC95VG9YaHFWQkJ1eTRxUU15d3RibWZzUjFOYjJWN0J4cm5sRnU3eE5jWGJuWmtoR2VGYmhMZmoxa1BWMlVBWTltT3RZTDFSYWNXK2lxVkc4NUR6SGFCbk43bWdiQ0FmKzBBVFwvUUlpcXpHNmZyaGFtbytkMXJqM3ZGSUlRNGJ5aWhiaXFlRkptRm9PVlF5czQ2U011SGI0bUlNXC9rTjFnZmZtN0V0SExDczA1bHorY3JaV1FOM1FzNm0rbzV3YXFWR2ErRjQ4dGZLbHlmOWFRVngyWE04bVc4c0lXenNvb0djM250Vm9VbjlsN2Z6MHdcL0hkVzRFU0V1dTltQ3dBb1dVZ1JEU2F4Q21vcGhwcjFBQXl6bU9IRmFQNTNnQlcrTlZqb2FPQmt0bTM4eGRcL2M0Z3dWNktzSUp2VVVpOEVKemw2SXVBNUF2MjVGYkQ0R1wveVR4cGJUR1c3TUF0Qk5Wa0IyUERPc2dxU1FVVVFXekNBdzJnaWlYR01lMDNKNGZQQVBMUT09IiwibWFjIjoiNmQwZjRiN2MwNDczZDFmZjkyMjRlNGJlNzE3N2U1Y2I2MWVlYTExM2Q4YWQyZGU5ZjViYjRiZmIwMGQwNDA5MSJ9

Cô nhìn anh, đầu óc bỗng đình trệ, rồi cô lấy một cành liễu gai quét lên cổ anh.

Ads
';
Advertisement