Tổng cộng có tám phòng, trong đó có bảy phòng dùng làm ký túc xá, nếu tính một phòng một tháng thì bảy phòng là bảy tệ, một năm là bao nhiêu? Làm một phép tính, bảy nhân mười hai là tổng cộng tám mươi bốn tệ. Vậy là đã thu hồi toàn bộ chi phí chỉ trong một năm?
Họ có chút không nói nên lời.
Thầm nghĩ, chẳng trách bên trong sổ sách nội vụ, từ trưởng xưởng đến Trình Ninh, đều đã nhiều lần nói với họ rằng đây là thông tin mật của nhà máy, không được tiết lộ cho người ngoài.
Nhưng Trình Ninh lại không cảm thấy có gì không ổn.
Cô làm việc đó không phải để kiếm tiền, mà là để thuận tiện cho việc quản lý.
Việc thu tiền sẽ tránh việc lạm dụng, đây là chuyện hết sức bình thường ở thế hệ sau.
“Dù là thôn dân hay thanh niên có trí thức, chỉ cần là nhân viên trong nhà máy đều có thể nộp đơn. Người nộp đơn có thể quyết định họ sẽ sống bao nhiêu người, chỉ cần trả tiền là xong. Như vậy thì một số người dân trong làng khi kết hôn không có nhà ở, tạm thời ở ký túc xá cũng không sao. Bốn gian ký túc xá cũ dành cho thanh niên trí thức đều là do đại đội cung cấp, chúng tôi không có quyền quản lý họ, để đại đội tự mình sắp xếp, đương nhiên, nếu như sắp xếp không hợp lý, những thanh niên trí thức chúng ta cũng có thể kháng nghị đại đội bên kia."
Kỳ thực cô mong muốn có nhiều thôn dân nộp đơn hơn, tốt nhất là tất cả thôn dân ở những ngôi nhà trũng ven suối Đông Sơn đều được chuyển lên sườn núi.
Có điều việc này để sau hãy nói.
Hứa Đông Mai cùng với Thẩm Thanh ghi lại từng chữ một.
Các việc tiếp sau cũng phải do họ tham gia, xin thế nào, chứng thực thế nào, ghi chép hồ sơ.
Tuy nhiên, sau khi bàn bạc việc sắp xếp ký túc xá, Thẩm Thanh vẫn có chuyện muốn hỏi.
Cô ấy hỏi: “Ninh Ninh, tôi có thể hỏi về sân này được không?"
Ngón tay cô ấy chỉ vào ký túc xá chỉ có bốn gian phòng trên bản vẽ, Hàn Đông Nguyên nói rằng anh đã tự mình xây sân bằng tiền của mình.
Cô ấy luôn chuyển đổi giữa các cách gọi Trình Ninh là "Ninh Ninh" và "chủ nhiệm Trình", tùy theo từng trường hợp.
"Tôi biết trưởng xưởng đã nói qua đây là sân do anh ấy tự bỏ tiền ra xây dựng, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy sắp xếp như thế nào, nếu còn phòng trống thì tôi và Tôn Kiện có thể chi tiền cho một phòng được không? Chịu một phần chi phí xây phòng cũng được, hoặc là ra khỏi phòng thuê cũng được"
Cô ấy biết rất rõ chi phí xây dựng ký túc xá cho công nhân nhà máy. Cô ấy cũng biết xây một cái sân sẽ tốn bao nhiêu tiền.
Từ công điểm làm việc của thôn dân cộng với vật liệu và các chi phí khác, ngân sách cho một sân như vậy khoảng chừng hơn năm mươi tệ.
Nhưng đây cũng bởi vì nhà máy và ký túc xá kết hợp cùng xây dựng, nếu một mình xây một cái sân nhỏ, một mình đi mời thôn dân tới giúp đỡ, lại tự mình đi mua nguyên vật liệu, lao tâm khổ trí làm lụng vất vả không nói, vừa không nhất định có thể mời thôn dân tới hỗ trợ được, cho dù là miễn cưỡng mời được, nếu muốn chỉ dùng năm tệ mà có thể xây được thì tuyệt đối không có khả năng.
Cô ấy cũng không phải là vì muốn chiếm tiện nghi, nhưng ký túc xá bên kia có tận tám phòng, nhất định sẽ có không ít thanh niên trí thức vào ở, nói không chừng còn có thêm thôn dân dìu già dắt trẻ vào ở, đến lúc đó một cái sân nhỏ mấy chục đầu người, gà bay chó sủa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất