Thực tế, một phần trong số này chỉ là dự kiến, còn một số chi phí thực tế họ chưa tính vào.
Nhưng với tám trăm sáu mươi đồng, nếu là cá nhân một người phải chi trả, thì người bình thường nào có khả năng trả được chứ.
Trình Ninh tính đến đây thì chặc lưỡi, may là họ đã ký được một hợp đồng lớn, nếu không thì đến tháng năm, họ sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tiền đây.
Trình Ninh cảm thấy đau lòng khi nhìn vào những con số này.
Cô nhìn Hàn Đông Nguyên, thầm nghĩ, trách sao kiếp trước anh phải dựa vào việc trồng dược liệu và làm những công việc phụ khác để phụ thu chi cho công xưởng.
Nếu không có tiền và các loại phiếu cô mang theo từ kiếp trước, cũng như không có cánh tay phải như cô giúp đỡ, thì làm thế nào anh có thể duy trì hoạt động của công xưởng khi phải chi trả một số tiền lớn như vậy? Lúc đầu anh còn kiên quyết nói không cần cô đóng góp tiền.
Còn nữa, nếu không có những mẫu mã và chi tiết bao bì do cô thiết kế, thì những vật phẩm của anh cho dù có để trong bao tải hay túi da rắn, nếu đưa đến xưởng sản xuất đồ nội thất chắc chắn cũng sẽ không bán được giá cao.
Hàn Đông Nguyên bị cô nhìn đến nổi cả da gà, nói: "Sao vậy?"
Trình Ninh không tiếp tục tính toán sổ sách nữa.
Cô cầm bút, hỏi: “Này anh ba, nếu em không đến đây, cũng như không có tiền và các loại phiếu đổi gạo, bột, ngũ cốc và dầu thì anh phải làm thế nào khi phải chi nhiều tiền như vậy?"
Lại nhắc nhở về tầm quan trọng của cô?
Hàn Đông Nguyên cảm thấy cô gái này bây giờ đúng thật là...
Anh không bắt nạt cô, cô sẽ thực sự muốn bay lên trời.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn cô một cái, anh lại lười tranh cãi với cô. Cô đã muốn tự mãn thì cứ tự mãn đi, đúng lúc anh định mở miệng dỗ dành cô mấy câu, thì Trình Ninh lại nói thêm: “Anh ba, anh hãy nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại đi, đừng tùy tiện nói lung tung chỉ để lừa em. Thực ra, em biết anh rất giỏi, không có em anh cũng nhất định sẽ thành công. Em chỉ là tò mò, muốn biết anh sẽ làm như thế nào thôi, cái này cũng có thể mang lại cho em chút cảm hứng"
Cô là thực sự rất tò mò.
Tuy nhiên, anh giỏi thì giỏi, nhưng trong thời đại đặc biệt này, đôi khi không thể đề phòng trước cạm bẫy của kẻ ác.
Ban đầu, Hàn Đông Nguyên chỉ định nói lung tung hai câu để đuổi cô đi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc, gần như thành kính của cô, những lời đó đã bị nghẹn lại.
Anh chăm chú nhìn cô hai giây rồi thu ánh mắt lại, im lặng một lúc mới nói: “Thì kiếm tiền, chứ còn có cách nào khác đâu. Tôi cũng không nghèo như cô tưởng. Trước đây tôi đã bán mấy chiếc radio, còn có thu mua một số lâm sản. Đó đã là một số tiền không ít rồi, với lại..."
"Nếu cô không ở đây, sạp hàng nhất định sẽ không lớn được như vậy!
Nhìn thấy mùa đông mọi người đều phải ra ngoài mỗi ngày để chặt cành củi, hoặc đuổi bắt thỏ. Một đám người mỗi ngày cũng chỉ bắt được vài con thỏ và vài con chim sẻ, thậm chí khi trời tuyết còn bị trượt xuống đồi và bị chấn thương, thật là. Vì vậy anh mới chuyển sang làm nghề mộc, nói là xây dựng một công xưởng, nhưng thực tế chỉ là một xưởng thủ công mà thôi.
Mùa đông năm ngoái, anh đã yêu cầu mọi người làm những chiếc ghế đẩu thớt đơn giản, cũng đã bán được một trăm hai mươi đồng đó thôi.
Tất nhiên, nhiêu đó chỉ đủ cho mỗi người một bữa no nê.
Nhưng anh thực sự không muốn mở rộng sản xuất.
Chỉ là một đại đội, dù công xưởng có lớn đến đâu cũng chỉ là đại đội, nếu thật sự kiếm được tiền, còn phải cẩn trọng trước sự chú ý của người khác, cần thiết không?
Dù sao cô cũng chỉ muốn làm ra sản phẩm tốt chứ không nghĩ đến việc làm lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất