Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

“Vậy mấy cái nguyên liệu làm thuốc kia, mọi người vẫn được phép trồng chứ?"

“Không thành vấn đề. Sạp hàng không lớn lắm, nên cũng không cần nhiều nhân công như vậy. Những dân làng khác không có việc gì làm, trồng trọt các loại dược liệu cũng là một ý tưởng hay. Dù sao tôi cũng chỉ là người giật dây mà thôi. Chuyện này cứ giao cho đại đội đi, đừng quấy rầy tôi, nếu trồng không được đừng trồng"

Trình Ninh không quan tâm đến thái độ khó chịu của anh.

Cô đang nghĩ về vấn đề này.

Đúng vậy, đầu nào đội đỉnh đó, công xưởng ban đầu cũng không cần phải làm lớn như vậy.

Vậy là khâu nào có vấn đề?

Phải rồi, cô chợt nhớ rằng kiếp trước khi lũ lụt quét tới, toàn bộ ngôi làng và hoa màu ven suối đã bị lũ lụt cuốn trôi, có vô số dân làng thiệt mạng và bị thương.

Kho để gỗ không bên kia không phải là nơi bị ảnh hưởng trực tiếp, nhưng thiệt hại chắc chắn rất nghiêm trọng.

Mọi năm, mọi người đều không có đủ ăn, nếu lại gặp phải thảm họa như vậy, có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi đát của cả thôn làng.

Cô nhìn vào hàng lông mày lạnh lùng và có chút lười biếng của anh, đột nhiên mắt đỏ hoe.

Cho dù có nhiều người xung quanh nhìn thấy anh, họ cũng chỉ nói rằng anh có tính tình thất thường, không ổn định, kiêu ngạo, ngang ngạnh, luôn thích gây rắc rối và đánh nhau...

Anh không hòa thuận với bố, cũng không thân thiết với những người trong nhà.

Cô bỗng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.

Không đúng, là rất buồn.

Cô cúi đầu, cụp mắt, sau đó xoa xoa cái mũi đau nhức, hít vào một hơi, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, từ giờ trở đi, nếu có người hỏi thì cứ nói toàn bộ số tiền đầu tư vào công xưởng đều là của em"

Dù sao, tương lai anh cũng để cô quản lý toàn bộ số tiền từ công việc bán hàng, vậy thì tiền đầu tư vào đó là của anh hay của cô thì có gì khác biệt chứ?

“Không phải lúc nào cũng nói vậy sao?"

Anh nói như việc đó không hề quan trọng.

Cô ngước nhìn anh và nói: “Đó không chỉ là tiền của em, mà còn là tiền trợ cấp mà bố đã để lại cho em."

Cô không hẳn là một người giàu có.

Số tiền đầu tư vào công xưởng là tiền trợ cấp mà bố cô để lại khi ông hy sinh ở biên giới. Nhà nước đã trợ cấp cho gia đình liệt sĩ, suốt những năm qua, dì của cô chưa bao giờ sử dụng đến số tiền đó, mà luôn để dành cho cô.

Anh lập tức choáng váng.

Trình Ninh nói xong cũng không giải thích gì thêm.

Cô thu lại ánh mắt, không để ý đến sự trầm ngâm của Hàn Đông Nguyên, cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách.

Lần này là tính tiền thu nhập.

Trước đó, Hàn Đông Nguyên đã bán một lô ghế đẩu thớt, kiếm được một trăm hai mươi.

Xưởng nội thất đã đặt một đơn hàng lớn với một trăm bộ nội thất lớn, tổng cộng là tám trăm tám mươi, đã nhận tiền đặt cọc là một trăm bảy mươi sáu.

Sau đó là tám bộ nội thất lớn được bán cho người thân và bạn bè của nhân viên với giá chín đồng tám mỗi bộ và mười hai bộ đồ ăn dành cho trẻ em với giá mỗi bộ là ba đồng hai. Tổng cộng là một trăm mười sáu đồng tám xu.

eyJpdiI6IjNrMXpzQWs4bWdCa1wvS1JjZlJhOVwvZz09IiwidmFsdWUiOiJJS3lZakQ5anBoYnVLYWdNWHRrWE1obHN4akFlNmVpZVdQcTJaUzk2K3k0NlZTN3ZSXC9KSVZnV2IwTDhLR3ZTd2VUXC9GelZnc2lBUGJqTjlsYWhIMVwvVkpJSnUzZURJZURUd0pYNXljdHg4T2VRZ3c5a1RDM1ZNdkxSV3VmbHdKaldTdk94QXp0dE5wSzJsSldJYnNvNkxKd1dEWlJvVCt5XC9qUDZ1WUhYK0RDWVwvTjNpTWQwRVFPSDIyaVwvdGVNdEZaUDRvSTBGMGNxUVRORFVEUStCRDlFNjBGVTk0dVRkWW1sWHFaZ3VwQnJLdGo5V0xQU3Z4YVc0ZkFSWlJ3Q09ETUdSZUg0cWxES2ZDanFEREpocDh4ZGZTTnpPVkJVNkZ0aUJobnNcLzlsSU5jdURzaEhQZkRWQVI3M1BoaHc2OEVuMTI3Tmw3OTRGS1hYZHd6XC9yTDBBWkNzOGR5NVNoNXlRTWV6NFE1T0NtSmdyb2FVaWdsMUw2OFZLNHMrSmFRQVhMRHBVZUlPbFp2VUxhbjNvWFwvdUVPa1NZQVY0YUpyRkltNGtmQ3VBSnFcL3Q1TmJVeXJXSm9TbmNneUlydnZlRThaNm9pWlQzbU9MSFpwYjhLSTFuUWFRaldGbFlBNlV6NU9iNk1OVkZEUUxnbWZFWkU3MGdIQVwvaEFORVJLMVBncFpTV29FYWV3SkdQV09lN09vZnhwZ3VqVmlVM0NWR0lGM213ZmlpUTAxNldJdUtUR3NrZ1QzQ3BkZDJ6cWlVaG42NUU1UkRodTF1ZU03YjNDSDRZY3gzTlNUSjNGVzY3SndFWk04S01kbmJ2TVwvaGsxQzlzRWp3SjhkRlNIaVJiREsrV3E5bGxFNVNTM2l4aVJcL0Erd0Exd2JMd0dDR2l0ZzBGSkx4a2FVcTV3YVRwYXRnT2V0RUhST2d2VmZTdUJaMkIybnloRlpMMkRvVWxXRXZtejV4akpoUE0wemFyVTRNUExWOGx4VnMwPSIsIm1hYyI6ImU3MjRkYmUxMzhjNjQ5OTc2NjBjYTBiYzdmYmY3ZTQxZWRiYzUyMDE3ODE5MmNkNmE2YzNjOTY0MjMzYzBmZDQifQ==
eyJpdiI6IjFUVU14SkZjazJjMWZ4Vlp3MmtcL1hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdqTVBoaktyN1NiRnJtRm1vdnUrdFF6WDAxY2MralM3S09BMjVZSFV0M2tMck5NM2lKSFNRSnlqTjJRcnVtd3BQbEdnWUJLeDFpUEdlMDNzekxJT1N4b1FzY2ludDNWVGdIQzVjMEQ2bFhyNTFMUVN6YTlBcVowK241YWJBQXdXeDRlTmdBbDN3TjVBN3FDU1NHSk5ITjN1ZTA0SzMzNXhpNU42VEV5eXVIV1wvMlJOdGlCTmlHZDBDNFh4Rjd6V1NwNWRyT2VtdUJBXC9cL2U0bDY2SUZ3S3c9PSIsIm1hYyI6IjQyMzg2YWFlNzY2ZTJmZDliY2RlNDRkZWQzY2MxMmJlOThkZjVjNDdkMWY0MmExYmU3MDVlOTVmNTk1MDcwYWYifQ==

Tính toán xong xuôi, tay Trình Ninh run lên, trong lòng vô cùng vui mừng. Mọi cảm xúc đột ngột vừa rồi đều bị quét sạch, cô đẩy sổ sách qua cho anh xem và nói: “Chỉ cần chúng ta nhận được tiền từ xưởng nội thất bên kia, thì chính ta sẽ kiếm được lợi nhuận ròng là hai trăm năm mươi sáu đồng tám xu trong hai tháng tới, không tính phiếu đổi lương thực mà anh đã phát cho dân làng vào mùa đông năm ngoái."

Ads
';
Advertisement