“Sức lao động trong thôn không phải đi giúp đỡ công xưởng thì đi giúp đỡ xây nhà xưởng, đẩy nhanh tốc độ xây xong nhà xưởng và trường học trước vụ gieo trồng mùa xuân, việc xây nhà ở lúc này chính là gây phiền toái cho người dân, đấy không phải là người thức thời đâu"
“Cháu cũng đừng lo lắng, nếu cháu không muốn đưa bà nội đến nhà tranh nhỏ ở thì ngày kết hôn coi gian đó là phòng cưới, sau này vẫn ở trong nhà ở tập thể của thanh niên trí thức, chúng ta sẽ cố gắng xin với đại đội xem có thể đăng ký giúp cháu và thằng bé Thắng một gian hay không, thằng bé Thắng nói với đại đội rằng lúc rảnh rỗi sẽ dạy miễn phí cho trường tiểu học của đại đội chúng ta, chắc hẳn đại đội cũng chiếu cố một chút.”
Trước khi Tưởng San San tới đây là vô cùng lo lắng, lúc nói chuyện với bà nội Lý vẫn còn căng thẳng, nhưng nghe vợ kế toán Lý nói xong lời cuối cùng thì vành mắt chợt ửng đỏ. Cô ta cúi đầu nói nhỏ: “Dạ, cháu biết rồi thím"
Cơm nước xong xuôi, Lý Thắng dẫn Tưởng San San về, anh ta không nhắc đến chuyện bên đại đội, chỉ nói chuyện phòng cưới và xin việc giúp cô ta ở bên công xã.
“Trong trường học có một giáo viên lớn tuổi đã dạy ở đấy mười mấy năm rồi, gia đình đều ở ngoài nông thôn mười mấy dặm, trường hợp của anh muốn xin phòng ở rất khó” Lý Thắng nói.
Trên thực tế, phòng ở trường học chỉ có mấy gian như vậy, mỗi người một phòng, nếu như giáo viên lớn tuổi không bị điều đi hoặc nghỉ hưu chuyển ra ngoài thì không còn phòng khác.
“Nhưng em cũng đừng vội, ở trường có một chị gái mới mang thai, học kỳ sau sẽ sinh con nên chắc chắn cần người dạy thay, anh đã đánh tiếng với hiệu trưởng rồi, khi đó sẽ cho em dạy thay một kỳ trước, chờ em đến anh sẽ tìm xem có thể thuê một gian phòng ở công xã hay không, trong khoảng thời gian này anh sẽ chú ý chút"
Phải đợi đến học kỳ sau ư? Hơn nữa cơ hội dạy thay này không biết bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Tưởng San San bỗng chốc nản lòng thoái chí.
Cô ta quay lại nhìn anh ta, người này lớn lên không đẹp mắt lắm, học vấn lại không cao, tuy đọc sách có chút nho nhã nhưng trên người vẫn có khí chất mộc mạc của người miền núi. Anh ta cũng là người tốt, tâm tình ổn định, ban đầu tuy là bất đắc dĩ tiếp nhận nhưng ở chung lâu dần cũng tìm được một chút bình tĩnh trên người anh ta.
Cô ta nói: “Em cứ ở bên nhà ở tập thể trước nhé, không phải nói rằng có thể đăng ký một gian sao? Cũng rất tốt mà."
Bởi vì vấn đề phòng cưới, cô ta cũng bàn bạc với Lý Thắng và nhà họ Lý lùi lại ngày cưới về giữa tháng năm, chờ xây xong nhà ở tập thể của công nhân thì có thể vào ở.
Ngày cưới đã trao đổi xong hết rồi nên chuyện này cũng có vài rắc rối, nhưng nghĩ đến ngày kết hôn ban đầu cũng hơi vội, chờ nhà xưởng và nhà ở tập thể công nhân xây xong, toàn thôn đều vui mừng mà tổ chức đám cưới thì khi đó mọi người cũng sẽ náo nhiệt hơn, nên đồng ý.
Lúc này mọi người vẫn còn ở trong nhà ở tập thể nên Tưởng San San thường xuyên gặp được Trình Ninh. Mỗi lần như vậy cô ta đều muốn nói gì đó nhưng bị Trình Ninh phớt lờ đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất