Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Có một lần Tưởng San San bắt gặp Trình Ninh đang sửa sang lại tài liệu ở nhà chính, cô ta suýt cắn nát môi nói xin lỗi cô.

Trình Ninh còn cảm thấy rất kỳ quái, bèn hỏi: “Thực ra cô không cần xin lỗi làm gì đâu. Có vài lần cô nói năng lỗ mãng với tôi, nói ra những lời không vừa lòng đầy khắc nghiệt không phải là vì cảm thấy xúc phạm tôi cũng chả bị sao cả ư? Bây giờ cô đến cúi đầu xin lỗi tôi là vì muốn tạo quan hệ tốt với tôi hay là cảm thấy hành động trước kia của mình là không đúng nên mới xin lỗi tôi thế?"

“Nếu như muốn xin lỗi thì hy vọng cô có thể nói lời thật lòng"

Trình Ninh nhìn Tưởng San San, nói nghiêm túc: “Tôi nói này, tôi sẽ không phí thời gian với một người nói xấu tôi, cô nghĩ kỹ đi, chỉ có một cơ hội như thế này thôi."

Tưởng San San cảm thấy đến bây giờ cô ta vẫn không thể thích người trước mặt này. Nhưng dù không thích thì cô ta vẫn phải nắm lấy cơ hội này, nếu không xin lỗi thì trong lòng cô ta không buông xuống được.

Cô ta cắn cắn răng nói: “Tôi không cúi đầu trước sự thật, cũng không có liên quan đến việc nói xin lỗi cô, đúng là trước đây tôi có lừa mình dối người làm ra vài hành vi mà chính mình cũng khinh thường, nhưng bây giờ không thể giả vờ như không thấy nữa nên cảm thấy cần phải nói xin lỗi cô.”

Trình Ninh nghe cô ta nói vậy thì hơi hứng thú, liền đứng lên nhìn cô ta rồi nói: “Cô nói trước kia là lừa mình dối người, vậy nghĩa là cô đã biết hành vi sai trái của mình ngay từ đầu, vậy tại sao lại nói năng hùng hồn như vậy, bởi vì cảm thấy trên mặt tôi viết ba chữ “dễ bắt nạt” sao? Cô nói xem, nếu như cô nói được là cô ngay thẳng, vậy thì xóa bỏ hoàn toàn ân oán trước kia của chúng ta.”

Tưởng San San: “…"

Cô ta cắn răng, một hồi lâu sau mới nói: “Khi đó tôi rất hâm mộ cô, hoặc chính là đố kỵ mà bản thân không dám thừa nhận. Bởi vì cô trẻ tuổi, trong mắt đầy những điều tốt đẹp đơn thuần khiến người ta chán ghét, bởi vì trên mặt không có vết tích của sự vất vả cực nhọc, là da trắng nõn gần như trong suốt, cô đứng ở nơi đó giống như nói cho mọi người biết cô là người lớn lên trong vô vàn yêu thương, chiều chuộng, coi như cô rời quê hương tới một nơi hoang vu hẻo lánh cũng không gặp khó khăn như những người khác, mà còn có người như Hàn Đông Nguyên thích cô, chiều chuộng chiếu cố cô, ngay cả những người dân cũng thiên vị cô khắp nơi."

Mắt Tưởng San San đỏ bừng, vừa nói vừa cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Cô ta không chỉ nói chuyện với Trình Ninh mà là đang thổ lộ về quá khứ, nước mắt mặn chát chợt chảy xuống miệng: “Cho nên tôi hâm mộ cô, đố kỵ cô như vậy, cảm giác như đ.â.m cô một cái khiến cô đau khổ một chút thì tôi có thể dễ chịu hơn.

“Thật xin lỗi.” Cô ta nói một câu cuối cùng rồi quay người rời đi, không ngờ vừa mới quay lại liền thấy Hàn Đông Nguyên không có biểu tình gì đứng ở cửa.

Anh đi thẳng vào phòng, hơi tránh sang bên cạnh, Tưởng San San lập tức rời đi ngay.

Hàn Đông Nguyên nhìn Trình Ninh, cô sờ sờ mũi nói: “Cô ta nói cứ như thật ấy, liền cho rằng nội dung vừa nói đó là sự thật, anh nói xem, có phải mắt cô ta có vấn đề không?”

Hay là đầu óc có vấn đề nhỉ? Cô là một người lớn lên trong sự thiên vị, yêu thương à? Hàn Đông Nguyên thích cô, chiều chuộng và chiếu cố cô sao? Suy nghĩ như vậy hại c.h.ế.t người khác đấy.

Hàn Đông Nguyên không lên tiếng.

eyJpdiI6InowUnA1MkNHKzcyVnNDYjNRXC94NFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1uSEFCMkRiYTZpc2xxWk1XMXg1cTZcL09FTlwvNEs4NWFPcEJwM2ZKVFwveDlhKzlnVmZMSHAwcE9jUDFQcGtCQzJHMmc1ejBibnNNVURsdlNZa3VaWlwvdVlxYUZmUlwvb3FuUVhDUkJoNGg3YVhnd29IcXZUeDVndmcxWTR2RHdEY2JqY3Exa3NGWWFzOXQ1bENmU0dPOWZGNUUzNTNTaVkxS2pcL2ZVUXVLZWttbUNIR0FJdnVaSlhCM3dOSndubzdkVVNUaEZxdjVFQkpvVlEwNXBmMlRxNzljNkJENDhjWnBuc0x2WWlPSDFBbDJCT05sMlpUNzBxMVoxemZaR2JsbDlBSlozc1VYNFpvUTFVOE5hUXBydUFVbGRUMVU2cmxwcGdkbzBsd1YyeEdsUXAxMFwvQlphZ0xUbUVmNVY0MXJlK3crNktHUHFUYmxYOXF6TDJOT2Z0TFU4VWU2TUU4dkxCXC9RSGJwY3UrRVl0REFUMDNrcUp1bFZETW5CTlwvdHM5WGF2bk5IQmRTOTRMRzcrUEJHUnVlV09hVFhaUGNKTlRsRVMyRDFhc1lSUlZVUGxnNW92aEdGVjF3ejN2aDFpYWYxRDhpcDc3UzFlYUVXcGk5ckYyd1BweWd0R0RUa1JJRVlcL3VUZUtIY2gzVkJjd3dpMWx6SlJUUDJaY04rb0lCXC8wanVIRUpNRFBuM1FSeHBCWWJKaitDSHVYQjBvbWg2R2dvRVlBaDJKK2FJTk5vTmZSUkxpKzRrU2luTUNXbXBCalJJc3UxM2doZGloS1Z6TW4rMmhRQVJvaWNVTWxtNGtpZThWempjZUlKQ29ISDBmMW1nbDNSaVlLUk05dnY2cDJTZ0wzMThWMGlkZFJCaTBcL1ArQ3FyS2l0SE01Tm9CM0RybWdwUWt5Z25JdHV2U3V5MUhtR2pmXC9Vd0dOajhsQWExeWRIVTg5azNKbmUwYjNBOVl5cE91U3NQcVJKRTQyMG9ndzRlTTZsT05Rc29lUEpMR21hNXArSTBxOTdsbnhQOHNiK05iTkphU2p3cVRUNnlCWkQxaDNwMnRTVTJBWnBWZGI1Mk1CbUpjPSIsIm1hYyI6IjIxNWQwZDcxYjRmYWQ3NzE1OTk3MGJlODA0OWY3ZGRjZjVmYTUyMWQ0NjE0NGY2MzllZTJhOTUxMTUwNzIzM2QifQ==
eyJpdiI6InFmVjdtV1phbTYyUmpvN3ZaNE14b3c9PSIsInZhbHVlIjoiUzdRblY5XC9ENU5oRVpxWGprXC9UTENEZHZmOGdJZk5hTkI2MkVXcnBHMGFpNWVKaE5hUkVpbWxpRVZZOTZGUmFwbWk3MGo2V2Q1ZlJwZU9tUFwvOWZDOWgyT1l0TTBiemtwY2hUZE1kQkpoSXd3d1FhTU56T01xemFUN1NwQUxsNzE3cGZkV1FMTjdhNTdlYWlBYUxUVzVmZ0NpdmVNSXlEdWQrVXJwcmszV2tBZUlUZTJldk9IbTUxdGI0Qk1WMHBMK0tueW95akJRWWZqVExnb3VPbDk3TTBUdGVRTTFBU1MzK1NUVFRVK0FMaz0iLCJtYWMiOiI1N2I2N2YwYmQ2YzQyOTU0ZDdiNjM3Nzg5ZWIxMjZiZmQ1ZmQwNmZmNzRkOThlZDkzYjk5MjhkYmFmNTg1YTRlIn0=

Đầu óc cũng có vấn đề.

Ads
';
Advertisement