Ngài Lỗ Tấn nói rất đúng, buồn vui của con người quả thật không hề tương thông.
Hàn Đông Nguyên nghe xong câu này của Trình Nịnh cũng không biết nên nói gì.
Anh bước tới trước bàn, nhìn thoáng qua bản vẽ cô để trên bàn.
Đó là bản vẽ của nhà xưởng mới, nhà ở tập thể của công nhân còn có trường học với khu nhà kia của bọn họ, trên bản vẽ Kỷ Dương đã thêm thiết bị gia dụng cơ bản lên các căn phòng trống, bên cạnh còn ghi thêm chú thích, cô ấy xem từng căn phòng, sau đó ghi thêm thắc mắc và chú thích, bản vẽ được sửa rất tỉ mỉ, chú thích thêm đầy trên bản vẽ.
Cô thật sự nghiêm túc.
“Thảm như vậy?" Anh hỏi.
Trình Ninh gật đầu.
Hàn Đông Nguyên liền duỗi tay giật lấy tóc trên đỉnh đầu của cô, giật lấy hai lần còn chưa đủ, trực tiếp dùng bàn tay to vò đỉnh đầu cô, Trình Ninh “chát” vào cánh tay của anh một cái, nhưng anh vẫn chưa buông tay, Trình Ninh liền dùng hai tay kéo lấy tay anh giải cứu đỉnh đầu của mình từ tay anh.
Hất tay anh ra, liền bận sửa sang bộ tóc đã bị anh và lộn xộn của mình, một bên tức giận nói: ”Sao anh lại như vậy chứ?"
Tiếc cho cái cô Tưởng San San kia rốt cuộc thì con mắt nào nhìn thấy anh đối xử tốt với cô nhiều như vậy chứ?
Một ngày không chọc giận cô đã không tệ rồi!
Hàn Đông Nguyên nhìn cổ tay đã bị cô kéo của mình một chút, khóe miệng nhếch lên, nhìn bản vẽ, nói: “Tôi giúp cô?"
“Không, không phải anh giúp em, đây vốn dĩ là công việc của anh"
Cô vừa nói vừa cột tóc đơn giản, đem chú thích mà mình đã phê chữa của bản vẽ đưa cho anh xem, nói, “Anh xem thử, còn có ý kiến gì không, nói luôn trong một lần, cũng bớt cho Dương Kỷ phải sửa đi sửa lại.”
Bây giờ không thuận tiện như sau này, sửa đổi trên máy tính, in ra là hoàn thành.
Bây giờ sửa đổi bản vẽ, để lưu giữ ghi chép, nên cần phải vẽ qua toàn bộ một lượt.
Hàn Đông Nguyên cầm lấy bản vẽ, nhìn thấy một vài chú thích và thắc mắc của cô, liền trực tiếp vẽ lên bản vẽ giúp cô.
Dù sao công việc lúc trước của anh là phụ trách mỗi một hạng mục tính chung lắp đặt của các thiết bị gia dụng thiết bị điện, chỉ với cái nhà xưởng nhỏ với hai khu nhà, đối với anh, Thật sự là một việc rất đơn giản.
Thỉnh thoảng Trình Ninh sẽ ghé đầu vào nói một hai câu, quá gần rồi, anh liền sẽ giơ ngón trỏ chọc vào mặt của cô một chút, cô liền sẽ không vui hất tay anh ra, lầm bầm cách xa anh một chút.
Hàn Đông Nguyên cúi đầu tiếp tục giúp cô sửa bản vẽ.
Lại nói về Tương San San với Triệu Chi. Mặc kệ nói thế nào, những ngày Tưởng San San được cả nhà của Lý kế toán nâng đỡ vẫn còn tiếp tục vững vàng.
Chỉ là Triệu Chi lại không còn tốt như vậy. Mọi người đều sẽ không thích loại người châm ngòi sau lưng, luôn thích trốn trách nhiệm.
Cô ta bệnh hơn một tuần.
Là bệnh thật.
Cô ta tự làm bản thân bị bệnh.
Cô ta đã nghe nói về chuyện trước kia của nữ thanh niên trí thức Tôn Mạn Trân trong thôn.
Cái cô nữ thanh niên trí thức lúc trước cùng với cái tên báo đời Châu Hùng trong thôn cặp kè với nhau, sau đó mới biết cái tên Châu Hùng này ở trong thôn không chỉ cùng Miêu quả phụ có một chân mà còn đã từng quen thêm một cô gái khác, kết quả sau khi gặp được cô ấy liền vứt bỏ cô gái đó, ép buộc cô gái đó phải gả đi xa vào trong núi sâu, bị kích thích, tự sát không thành, thần kinh xuất hiện vấn đề, ba mẹ của cô ấy liền vào núi rước cô ấy đi.
Cố Cạnh Văn thấy bệnh của cô ta không có chuyển hướng tốt, nói với cô ta: “Chi Chi, nữ thanh niên tri thức ở dưới thôn, muốn dựa vào bệnh để trở về thành phố không biết có bao nhiêu, nhưng có thể thành công trên cơ bản là không có, trái lại những người đem bản thân giày vò đến c.h.ế.t lại rất nhiều.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất