Giống như hai người trước kia lạnh lùng trừng mắt chưa từng tồn tại.
Vậy cứ như vậy đi.
Nhưng anh phát hiện cô vẫn thích giận dỗi như vậy.
Chỉ vì một chút việc nhỏ liền rất tức giận.
Có đáng không?
Giống như chuyện đường đỏ đi, chỉ nói mấy câu cũng không có gì a.
Anh hỏi cô thuốc đó có phải cô bỏ vào hay không, thật ra chỉ là thuận miệng trêu chọc.
Còn xem như khen ngợi cô nhanh chóng phản ứng xử lý chuyện này, đem chuyện này lợi dụng đến mức lớn nhất.
Sau đó không thích cô kìm hãm trong cái loại cảm xúc kỳ lạ, cho nên mới trêu chọc một câu.
Sao lại nghi ngờ nhân phẩm của cô? Còn thiên vị Triệu Chi?
Sau đó anh giải thích với cô một chút, kết quả cô lại tức giận hơn...
Hàn Đông Nguyên thật sự cạn lời cũng có chút ảo não.
Bất quá ảo não thì ảo não, vốn đang cảm thấy qua hai ngày cô sẽ giống như trước kia rất nhanh sẽ không giận nữa.
Kết quả tính khí lớn như vậy, căn bản không để ý tới anh.
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh có khác thường người trong khu nhà tập thể của Hàn Đông Nguyên rất nhanh liền phát hiện.
Chu Tiên Khai tò mò nhất, tò mò hỏi Hàn Đông Nguyên làm sao vậy.
Hàn Đông Nguyên không thèm để ý đến anh ấy.
Nhưng thời gian càng ngày càng dài, mặt của Hàn Đông Nguyên càng ngày càng đen, không chỉ có là Chu Tiên Khai ngồi không yên, người luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng Tôn Kiện cũng ngồi không yên.
Anh ấy vào lúc Chu Tiên Khai không ngừng cổ động riêng, không để ý đến mặt đen của Hàn Đông Nguyên, chỉ cho Hàn Đông Nguyên một chiêu, nói: “Anh, anh như vậy không được, con gái người ta là muốn dỗ dành, cũng rất nhiều chuyện, đặc biệt là trong cuộc sống rất nhiều chuyện, kỳ thật không có đúng sai, dỗ dành cô cô sẽ không giận nữa. Còn có anh đừng cả ngày một gương mặt đen, nhìn đẹp trai vô địch, nhưng đẹp trai có thể thay cơm ăn? Nếu thật sự muốn mỗi ngày ở chung, vẫn là tính tình quan trọng nhất, anh nhìn tính tình anh như vậy, những tên đàn ông như bọn em còn chưa tính, Trình thanh niên trí thức một cô gái như vậy làm sao chịu được?"
Hàn Đông Nguyên rốt cuộc chịu không nổi dài dòng, đen mặt mắng: “Nói trọng điểm!"
Tôn Kiện vốn dĩ bị anh đột nhiên mắng một câu còn sợ đến nhảy dựng, nhưng phản ứng lại anh ấy nói chính là cái gì liền lập tức lấy lại tinh thần, lập tức nói đơn giản nói: “Trọng điểm chính là anh ở trước mặt người khác như thế nào em không nói, nhưng ở trước mặt Trình thanh niên trí thức anh phải ôn nhu, anh đối xử tốt với cô, ở chi tiết nhỏ trong cuộc sống chăm sóc cô, cô nói cái gì chính là cái đó, cho dù anh cảm thấy cô nói không đúng cũng đừng tranh cãi với cô, đặc biệt là anh, anh lại độc mồm như vậy..."
Nói tới đây thấy Hàn Đông Nguyên đột nhiên nhìn qua, anh ấy sợ tới mức run lẩy bẩy, giọng thấp xuống, nhưng vẫn nói: “..... Anh đối xử với cô ấy, đừng độc như vậy, còn có, anh như vậy, đúng, ánh mắt nhìn người, nhưng ngàn lần đừng để lộ ra cái anh mắt dữ tợn lại tàn nhẫn còn không kiên nhẫn, ai chịu nổi chứ?"
Đây là chỉ chiêu, không phải là nhân cơ hội trả thù?
Hàn Đông Nguyên xoay người ra cửa.
Tôn Kiện nhìn lên giường đất một cái, nói: “Em đây là vì ai chứ?!"
Cuối tháng tư Liêu Thịnh từ Bắc Thành trở về sơn.
Anh ấy lúc này đây đã ở Bắc Thành suốt ở một tháng.
Vừa trở về ở trong ký túc xá nghe bọn người Chu Tiên Khai anh một cậu tôi một câu kể về chuyện xảy ra trong đại đội mấy ngày nay, chủ yếu chính là chuyên của Triệu Chi và Cố Cạnh Văn, nghe xong anh ấy sửng sốt.
Chu Tiên Khai nói: “Anh Thịnh, cũng may mắn hôm đó anh không có mặt, lần đó bọn em thật sự rất thảm."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất