Cũng may kiếp này đã đuổi Triệu Chi và Cố Cạnh Văn đi, hiện tại cũng có thể cắt đứt liên hệ của Cố Cạnh Văn và Chu Hùng.
Đó có phải sự việc kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra hay không?
Trình Ninh đứng ở nhà xưởng mới xây cùng công nhân viên chức ký túc xá nhìn ra sườn núi phía trước.
Hàn Đông Nguyên đi tới.
Cô liếc anh một cái, không để ý đến anh, tiếp tục nghĩ về những thứ rối rắm trong đầu.
“Thuốc trong đường đỏ, em bỏ vào à?"
Cô nghe được anh đột nhiên mở miệng nói.
Trình Ninh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức liền nhảy dựng lên, quay đầu lại liền hướng về phía anh tức giận nói: “Anh nói bậy gì đó? Anh có ý gì? Anh vậy mà cho rằng em sẽ làm chuyện có phẩm chất hèn hạ như vậy?"
Cô ở chỗ này hao hết tâm tư giúp anh giải quyết chuyện kiếp trước, anh vậy mà lại nghi ngờ cô bỏ thuốc vào đường đỏ của Triệu Chi hãm hại Triệu Chi!
Hàn Đông Nguyên làm lơ lửa giận của cô, tay bỏ vào túi, nói: “Có đến nỗi phẩm chất thấp hèn sao? Còn không phải là cho đám tiểu tử kia ăn một chút thuốc xổ?"
Bọn họ có thể cười hì hì ăn đường đỏ của Triệu Chi, đó chính là đáng đời.
Đương nhiên, thật ra anh cũng không nghi ngờ cô.
Chỉ là anh nhìn thấy cô đứng đó một mình, thần sắc là một loại mà trước kia anh chưa bao giờ thấy qua trên người cô, ngưng trọng cùng mê mang, cái này làm cho anh muốn nói một chút gì đó, đem cô từ trong trạng thái kia túm ra.
Sau đó liền nói một câu bậy bạ.
Trình Ninh nghe xong lời này lại càng là tức giận, nói: “Anh cảm thấy cô ta bỏ thuốc xổ cho mọi người không phải phẩm chất thấp hèn? Đã như vậy anh còn có thể thiên vị cô ta?"
Hàn Đông Nguyên nhún vai, thấy cô hình như đã thật sự tức giận, duỗi tay trấn an mà vỗ vỗ bả vai cô, sau đó cúi đầu xem bộ dạng cô trừng mắt với mình thật là có điểm làm lòng người ngứa ngái, ma xui quỷ khiến, lại nói: “Không đáng tức giận như vậy, em bởi vì cô ta lúc trước lén tìm tôi một lát, kiêng kị cô ta kiêng kị thành như vậy a? Không đáng, không phải tôi đã không để ý đến cô ta hay sao?"
Trình Ninh: “???"
Cô vẻ mặt tức giận hầm hầm mà trừng mắt anh, ngay sau đó lập tức hất bay tay anh, xoay người rời đi.
Đi hai bước lại giận quá, quay đầu liền đi về phía vẫn còn đứng tại chỗ hơi có chút ảo não lại có chút không thể hiểu được vì sao cô lại tức giận như vậy Hàn Đông Nguyên nói: “Hàn Đông Nguyên, khó trách cả đời anh đều không cưới được vợ, loại người như anh, chính là trời sinh cô độc!"
Ai biểu anh có một cái miệng ngay cả người làm quỷ mấy chục năm như em đều nhịn không nổi!
Nói xong lần này là thật sự “Đùng đùng đùng” rời đi.
Hàn Đông Nguyên: “….”
Lần này Hàn Đông Nguyên là thật sự hung hăng mà đắc tội Trình Ninh.
Mấy ngày liên tiếp cũng không thèm để ý đến anh.
Trong thời gian đó có cần phải nói chuyện, ví dụ như lúc mở họp, đều là vẻ mặt việc công xử theo phép công.
Hàn Đông Nguyên trên mặt còn cứng, đáy lòng thật ra đã vô cùng ảo não.
Anh lại đắc tội với cô.
Kỳ thật anh cũng chỉ là khi còn nhỏ khi dễ cô, hơi chút lớn chút lại rất ít khi khi dễ cô, đến sau khi học trung học, ở bên ngoài, không có anh che chở, với bộ dạng nhút nhát của cô, cuộc sống có thể trôi qua êm đềm đến như vậy?
Nhưng nói chung là đắc tội lâu rồi, cô luôn nhìn thấy anh đều là vờ như không thấy, ở nhà là vờ như không thấy, ở bên ngoài là đi đường vòng.
Anh đương nhiên cũng sẽ không dỗ dành cô, anh dỗ cô làm gì chứ?
Anh không khi dễ cô chẳng qua là cảm thấy khi dễ cô gái nhỏ không có ý nghĩa gì mà thôi.
Cô đột nhiên quấn lấy anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất