Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Đến bây giờ cô đều có phần mù mờ, sao đột nhiên anh lại hôn cô chứ, anh nói thích cô, còn nói muốn làm đối tượng với cô, sau đó còn không chịu rời đi, cứ ở lại chỗ này nhất định phải cô đồng ý mới được.

Đây là chuyện của lúc nào?

Anh thích cô, là chuyện từ khi nào?

Ồ, anh nói là vì cô đuổi theo anh về dưới quê, mỗi ngày xuất hiện trước mặt anh, cô quá thu hút người khác...

“Anh ba, anh là nghiêm túc đấy sao?"

Cô nói xong lại cảm thấy mình đang nói nhảm.

Hàn Đông Nguyên là ai chứ?

Mặc cho là kiếp trước hay kiếp này, bạn có thể chửi anh tính khí xấu, chửi anh khốn khϊếp, chửi anh bị bệnh tâm thần, nhưng tuyệt đối không phải một người tùy tiện đối đãi với chuyện nam nữ này.

Từ nhỏ thì anh đã không phải.

Thật rak khi còn nhỏ có khá nhiều cô gái thích anh, nhưng anh vẫn luôn đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, chưa bao giờ để ý tới cô gái nhà ai.

Quả nhiên cô nghe thấy anh nói: “Em cảm thấy tôi không nghiêm túc ư? Đời này chưa từng nghiêm túc như vậy đâu"

Cả đời này anh cũng chưa từng ăn nói khép nép với ai như thế.

Trình Ninh: “….” Trình Ninh im lặng.

Một hồi lâu cô mới thở dài, nói: “Thôi, sau đó hãy nói việc này đi. Bằng không, anh vẫn là đi trở về trước đi, bình tĩnh lại trước hãy nói, không chừng anh ngủ một giấc thức dậy lại thay đổi chủ ý..."

“Không thể nào”. Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.

Anh nói: “Tôi sẽ không thay đổi, em cũng đừng thay đổi.”

Trình Ninh: “….” Trong đêm tối, ánh đèn rọi vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, quét ra từng mảng bóng tối.

Trình Ninh muốn nói, cô căn bản không có đồng ý với anh gì cả, thay đổi gì chứ?

Nhưng anh chăm chú nhìn cô như vậy, cô nói gì cũng có vẻ như không có ý nghĩa gì.

Trong im lặng, Hàn Đông Nguyên vươn tay ra kéo cô, lại muốn ôm cô vào lòng, Trình Ninh lại không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc cơ thể nào vào lúc này, đẩy anh thì nghe thấy anh nói: “Không phải em muốn tôi đi sao? Ôm một cái, tôi nói hai câu với em thì tôi sẽ đi ra ngoài."

Anh nói xong rũ mắt nhìn cô, nói: “Tôi không phải nói rằng tôi thường xuyên mơ thấy em sao? Không hề giả đâu, có đôi khi tôi còn mơ thấy em, rõ ràng ở nơi đó, nhưng khăng khăng đụng cũng không đụng được, sờ cũng không sờ được, cả đêm cảm thấy thật sự ngủ lộn xộn... Cô để tôi ôm một cái, bằng không đêm nay tôi đại khái cũng không cách nào ngủ được."

Mặt dày mày dạn như vậy.

Trình Ninh nên tức giận. Nhưng lời nói kia lại chạm đến một điểm nào ẩn sâu nào đó của cô, cô lập tức cứng đờ, bàn tay đẩy anh bèn mềm nhũn.

Đúng vậy, bọn họ từng cách nhau gần như thế kia, nhưng lại xa như vậy, mấy chục năm đó, cô cứ nhìn anh như thế, từng thấy vô số khuôn mặt khác nhau của anh.

Thật ra một mình cô vô cùng cô đơn, rất muốn có một người để nói chuyện, muốn trò chuyện với anh lắm, cô cũng biết anh rất cô đơn, lúc anh còn trẻ náo nhiệt biết bao, bên cạnh luôn luôn có một đám bạn bè, sống một cách phô trương lại mặc sức, nhưng ở trong căn nhà đó lại là bóng dáng cô độc mấy chục năm như một ngày, cô thấy anh ăn cơm một mình, uống thuốc một mình, một mình ngắm mặt trời lặn trên biển qua khung cửa sổ sát đất, một mình uống rượu trong đêm khuya, cô không biết anh đang suy nghĩ gì, có đôi khi cũng muốn nói chuyện với anh, an ủi anh, hỏi han anh, nhưng anh ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy cô, càng đừng nói chi nói chuyện.

Cô ở trong lòng anh, cũng từ từ trở nên mềm nhũn.

eyJpdiI6IlpEREtlNmI1ZlJJRGw2VytjYTdlTXc9PSIsInZhbHVlIjoieUg5OVEzZDlReEJ4TWZXUGRlS3o2REdaZE8zR0JcL0JyNVpOaHB2UWd4UUVSS2g5R0s0d09hU3J2ZEMxV2FYMjIzczJOek5UdkwrRVRUTEx5Tk53M1B1a3Yzb01BQmcxK1JiZ2RSNGk5dVRJSUU4a1JSRWxiR3Zpa0tQZFF0VzN4cW1rcFBJU1ZvekF5SFFmTHVHc3A2R2twTDhWQWpOb2tDNlRwUlJRQmk3RFNVOEI0bzZGcFhKSlFHc2V0blFTSXF3bzdhM2ZpMlVlMTVlYmh3Q3hiN0VjeTkwU0FnaHZZY2pkZE9TWGNuYXZ3TWNqOTZPc3FUcHd0V0gyNVlyZGFxWWw2NmhXTXZ0OU5xc29MaWVrZHJJcWwwc1A3dlZKSDZKbFMzZ00zd2gzMEtmVWF1dWdnSHo1MXRMTGtsWFNKSmd4d1ZXb1hJdWNSK2NOTE9JOXd4Zz09IiwibWFjIjoiNzRmNTA3MDFjY2NiY2IzMjNlZDQwOTY2YjMwY2FiMTdlZDA1OTNiNzFkMjkzZWY3NGQ0OTA5NzU4MDg4ZjJhOCJ9
eyJpdiI6IlwvcUlWSTN4VlNFOXdSTWJXZFdsSGFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFcL25KYWU2XC9PUjZQTHZPMExBK2kyeEUrWmRDK2dmUjcxRVpCczFMZkJXcDlOOXNhT0cwbVFpS3lJRTVJemViRjF0bW1YeElKeXpNaDRDc3ZLN0JTc3E0VUJCU1U4YmdGWUtZQXExdGRiNkFIeno2YStCalZlN1hGcnBEdDMzWTNPV3h0T1p5V3RFRFNyQmNSbVRjWlN2MnNtQk5hb2oxMkxxWFJjY1RkVmtNb1NkdjZtZkw3SWY1aGpzRXRVMEFGSVI0NGVTU3ZlaDJBd3RxY0ZpXC9meXNQZThTYXVxdDVPekZZSWFYZnVWZHdKMmRodyttanJwWTF1SWlUcHl6MFwvQ2tzNGd6M2ZjaG44REhvSUVCSDZtbTNrMCtGN3VxbWxNVFhZblwvTmxWeGwwMGw2NjFWM3FVTDRQQUEzUlFHc3dlQXg4SHFJTG1yWGUweHptOG9Sa1NnPT0iLCJtYWMiOiI1NWJhNmIxOWU2Mjg1ZTlhY2JkMzdjODU3Mjg5MmQxNzYyYTZkMTFmYzQ4ZmI1ZjQ2ZWRjNzQwYjk2YmU5YzFjIn0=

Đó là một cái ôm dịu dàng kéo dài.

Ads
';
Advertisement