Đối với anh, là ngạc nhiên vui mừng và triền miên mong muốn của ý nghĩ bí ẩn nào đó được như ý muốn trong bao nhiêu năm qua.
Đối với cô, là ngập tràn thẫn thờ, là đờ đẫn và an ủi với anh kể cả mình của quá khứ.
Cô không lên tiếng, anh cũng thật sự chỉ cẩn thận ôm lấy cô, chứ không làm nhiều hơn nữa.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, anh cúi đầu, cọ xát vùng cằm lên mái tóc cô, cô mới như là đột nhiên tỉnh lại, hít nhẹ một hơi thở, vội vàng đẩy anh ra.
Anh nở nụ cười, không làm gì nữa, chỉ đưa tay giúp cô đứng vững, hỏi cô: “Muốn tôi ở bên em thêm một lát không?"
Trình Ninh mím môi: “Không cần, anh đi mau"
Hàn Đông Nguyên nghe cô nói như vậy cũng không có sốt ruột và tức giận.
Anh còn không hiểu cô sao?
Từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người thích cô, cô có từng để người khác chạm vào một sợi tóc tơ của cô không?
Đương nhiên, anh cũng không cho phép người khác đụng vào.
Còn nữa, nếu gương mặt của cô không có hồng hào như thế kia, ánh mắt không có né tránh, lông mi không rung động như vậy, có lẽ anh còn sẽ nóng vội.
Nhưng lúc này anh lại hoàn toàn xem cô là thẹn thùng rồi.
Dù sao anh vẫn phải cho cô một ít thời gian hoãn lại.
Anh nắm tay cô, nói: “Thế em nghỉ ngơi cho tốt, tôi về trước đây, chờ tôi đi ra ngoài, em khóa trái cửa lại."
Anh nắm tay cô vốn chỉ là muốn vỗ về cô, nhưng tay cô vừa mềm vừa nõn nà, nhỏ bé, mềm như không xương, nắm trong lòng bàn tay, chỉ có một tí như thế kia, giống như đang nắm đỉnh quả tim...
Chợt Trình Ninh rút tay ra, nhảy xuống giường lò, lôi kéo anh đẩy anh ra khỏi cửa, sau đó “Bịch” một tiếng đóng cửa lại.
Cô đóng lại xong, cũng không biết tại sao tay vẫn còn hơi run rẩy, xúc cảm thô ráp nóng bỏng trên tay vẫn còn, ngứa đến tận xương tủy.
Tim cũng “Thình thịch” như là muốn nhảy ra ngoài.
Cô cắn môi, mắng một câu “Tên khốn”, bèn vọt trở về giường lò, kéo tấm chăn bọc mình lại.
“Tên khốn” “Tên khốn” “Tên khốn”, cô mắng hết vài câu vẫn chưa thể nguôi giận, cũng không thể làm chậm nhịp tim, chỉ tức giận tới nỗi suýt nữa gõ giường lò hai phát.
Hàn Đông Nguyên bị mắng là “Tên khốn” bị đẩy ra ngoài cửa, cũng không hề tức giận.
Anh im lặng cười một lúc lâu với cánh cửa đóng chặt mới xoay người trở về ký túc xá của mình.
Liêu Thịnh thấy anh về, hỏi anh: “Ê, anh, Tương San San tìm em gái Ninh Ninh làm gì hả, không có bắt nạt em ấy chứ?"
Hàn Đông Nguyên lườm anh ấy, tự mình nằm lên giường lò, làm biếng để ý đến anh ấy.
Em gái Ninh Ninh, em gái Ninh Ninh là anh ấy có thể gọi sao?
Nhưng con người Liêu Thịnh này, có đôi khi hết sức khôn khéo, có lúc lại vô cùng mắt mù, anh ấy không thấy lúc này anh Nguyên của anh ấy còn đang trong cảm xúc phấn khởi của mình, căn bản không có lòng dạ quan tâm anh ấy, còn phải đuổi theo anh nói chuyện, nói: “Anh, anh nói Tương San San cũng đúng là, cũng sắp kết hôn rồi, không thể còn nhớ mãi không quên anh chứ. Em thì thấy quái lạ đây, với tính khí thối tha của anh, sao còn có cô gái thích anh nhỉ, chậc chậc, đây chính là bị mắc lừa bởi vẻ ngoài của anh mà, cũng chỉ những cô gái bị lừa gạt bởi vẻ ngoài của anh mới mắt mù, ví dụ như em gái Ninh Ninh, em ấy có thể xuyên thấu qua vẻ ngoài nhìn bản chất, biết bản chất tà ác của con người anh..."
“Bốp” một tiếng, anh ấy vẫn chưa nói xong thì đã bị một quyển sách đập vào đầu “Bốp” cắt đứt.
Lần này đập khá là mạnh, Liêu Thịnh chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
Anh ấy giận dữ, nói: “Anh, anh bị bệnh tâm thần sao?”
Cứ như anh ấy chưa từng làm chuyện này vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất