Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Mẹ Tưởng vừa nghe Trình Ninh trả lời đã nhấc lên tinh thần, hỏi Trình Ninh: “Tiểu đồng chí, cô là người ở đâu, thoạt nhìn nhỏ như vậy, ba mẹ cô nỡ để cô xuống nông thôn sao?"

Lớn lên cũng dẹp, lúc trước nhìn từ xa đã đẹp, vừa nhìn gần càng kinh người hơn.

Trưởng thành như vậy, ba mẹ cô lại yên tâm để cô xuống nông thôn đến vùng núi hẻo lánh này?

“Bắc Thành"

Trình Ninh cười nói: “Lo lắng cũng phải chịu, không nói tôi, thanh niên trí thức Tưởng nhà các dì không phải cũng giống vậy sao?"

“Thanh niên trí thức Tưởng nhà các dì” nói được cực kỳ tự nhiên, giống như hoàn toàn không thấy được náo nhiệt lúc trước kia.

Sắc mặt mẹ Tưởng cứng đờ, ngay sau đó thở dài, nói: “Vừa rồi khiến tiểu đồng chí nhìn chê cười, San San của nhà chúng tôi cáu giận chúng tôi trong lòng, trách tôi đứa công việc cho em trai của nó, không thể để nó trở về thành phố, haiz, việc này thật là, kỳ thật lúc trước tôi thật sự là tính đưa công việc của tôi cho nó, để cho nó trở về thành phố, ai biết tôi mới vừa nói với lãnh đạo nhà máy, bên kia lại nghe nói nó muốn kết hôn với một người đàn ông ở nông thôn, điều kiện của người đàn ông kia cũng không tệ lắm, là thầy của tiểu học công xã, lúc này lòng của tôi cũng buông xuống, nghĩ nếu nó đều muốn kết hôn ở nông thôn, điều kiện người đàn ông kia cũng không tồi, em trai nó lại vừa lúc tới tuổi xuống nông thôn, kia không bằng đưa công việc cho em trai nó trước... Nào biết, nào biết nó lại phát tính tình lớn như vậy, đối xử với chúng tôi như vậy"

Trình Ninh vẫn cười tủm tỉm, nói: “Vậy nếu nói như vậy, trả lại công việc cho cô ấy còn không phải sao"

Mẹ Tưởng: “..."

Sao đầu óc cô gái nhỏ này không giống người bình thường?

“Không nói cũng được, hiện tại nhường công việc trong thành phố cho thân thích nhà mình, ít nhất cũng sẽ cho xấp xỉ một nghìn làm bồi thường hoặc là cảm ơn, các dì vốn đưa công việc của cô ấy cho em trai, vậy bổ sung một ngàn đồng tiền cho cô ấy mà nói, có thể cô ấy cũng sẽ giảm tức giận.”

Mẹ Tưởng: “..."

Mặt của bà ta giật giật, cảm thấy lời này không nói được nữa.

Bà ta nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn như hoa tươi sáng sớm mới vừa nở hoa kia của Trình Ninh, lại liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên bên cạnh, nhịn không được lại bát quái, nói: “Tiểu đồng chí, San San của nhà chúng ta xuống nông thôn hai năm đã ở địa phương tìm người đàn ông kết hôn, cô xuống nông thôn đã bao lâu? Có đối tượng không? Nếu là tìm đối tượng nói, cô là tính toán tìm địa phương, hay là cũng tìm thanh niên trí thức?"

Trình Ninh: “….”

Người này là có bao nhiêu lắm mồm?

Cũng thật sự không nghĩ tới Tưởng San San có thể có một người mẹ như vậy.

Cô cười, nói: “Dì à, dì biết người và động vật có gì khác nhau không?"

Mẹ Tưởng sửng sốt.

Cái gì? Người và động vật có gì khác nhau?

Ở trước khi bà ta còn không phản ứng lại, Trình Ninh đã nói tiếp: “Người và động vật khác nhau lớn nhất chính là, động vật chỉ biết ăn cơm ngủ và tìm đối tượng, nhưng người chú trọng nhân nghĩa lễ trí tín, người bình thường nói chuyện cũng đều là rất có giáo dưỡng nói thời tiết hôm nay được không, tuyệt đối sẽ không vừa mở miệng đã hỏi loại chuyện người muốn ăn gì, hoặc là hỏi người có đối tượng hay không, quyết định tìm ai làm đối tượng này"

eyJpdiI6Inh0TGQ3bFJhWHpBaGNsNmlEdFwvNmxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpwcUF1SU84YkhaWjlhQ0txbnVJRDFqME9KK093NE1TUGsrY2xQSWpYUmRQUmhubVwvTjJPRkRMWjlNdGU2K3drN1g2Nm1jWVBURGlhYkJXQ1dSZWdZSHdLTHBxQzJ1TW9Jak94UkxQaVBcL0F6VUw0dmJNTXFMRlJmalprQ29iWHciLCJtYWMiOiJhMjBjMjdlMTIxMGYxZGUyOTE4ZjdlMjQ4ODlmNjMyMTMwNzBhN2U3ZDAyODExYmJlOTcwZDIzNTkxZTJkM2FmIn0=
eyJpdiI6IndPXC9Gbkxtdm55dmxha2o1d3ZrSFdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFpMWpEbU1EXC9na1lWWGdPQ3pQSkNhdExXRkpWR0w1UzE1Y0NZeTlTMkRZUWtcL2JQZXd0ZXdOejNNWTZUOVRLU3ZUOEd0UG5mU0dzT3BvR0pSdVJXU0drNWZBXC9Qa21RemVHV0RLR3pVK21WNWl4M0ppUnVcL0JmSFlyYVNiWnFpUHhcL2NUQ1crQ2xPNDZhTEVFU2F5QytMRlVnVHh6eEJZVjV3eWpVWGMrTmNLcmpuZE1cL01JcTVcL0RLRzdON3lodTdJRTIwWUFwQjJkazRTdm9cL3J0Z2tRYnpkZEtDYXdQZVdzVUhqYldHV1JPWlo5dUdFWjFjcFdTS3FkOWpTVjNDVlNFdUhnWldMdHN2Rlh4MGlIaG5kbzQwejlMTGZsZTV0VFl0TG9PdXJsSXFFMCtmd3Zmazh1ak5oY2t1aEZWNUxVZXhKQmxzUUZ6WXNwZGdhbk5sRm4rZ2JYVDl1NXE3eEdHWllzcXhtWHBLT1hBbW5IOE9QVHpFdGI1ZCtUWlVnR3FRSkJUMURrN3pjdXNOSnloMWlFVVRxWnBGMk9cL3Y0aXNtOEk1S3FVNmczWDl5OWpaY24rWWRkUE9sQnVQSUNHazVUTUVnR3VWVkYycDFRWUV4WWpEYStyTWpOaW1jc01Da1JHSFpVREtzYzNBMUg2OWJIQXJmY2NuWUg4RXc0OWRSRkRiVWs1Y3ZCc0lrd09VeEt2YVNBTldGbWtqXC83T1Rpc0RhZTNZU29tK1lxMXlBYTEwN3NRQzVHZmhBQWVPM0NBODFXTWlHcEY4ZEpWRVZTUEtvTEVMN3FDUGl4TFVaY0dFTUFVTGdjbDF0MmFBWWdtcVwvUTA2eEdOU1pycyIsIm1hYyI6IjdhNzg2NDIxMDI0NTNiNTUwMTVkZGIyMzMxMWM1NGI0OWM1ODc1NTAyZTY5N2Q3YzY2NWU3YjFkOWJkN2JiYTMifQ==

Ý cười trên mặt Trình Ninh phai nhạt, hơi trào phúng nói: “Cô tôi nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, tôi và dì không thân chẳng quen, xem như gặp mặt lần đầu tiên, dì há mồm nhận trưởng bối, còn cười tủm tỉm hỏi ta có đối tượng hay không, đây là rắp tâm gì?"

Ads
';
Advertisement