Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Mẹ Tưởng: “Cô đứa trẻ này, nhanh mềm dẻo miệng như vậy, nói chuyện khó nghe, cẩn thận về sau gả cho người để người ta rút đầu lưỡi cô, rốt cuộc đẹp mà không nói được lời gì hay cả”.

Trình Ninh: “!!!"

“Bác Nhị Khánh, phiền dừng xe một chút"

Còn không đợi Trình Ninh tức giận, Hàn Đông Nguyên đã để bác Nhị Khánh ngừng xe bò, nói về phía ba mẹ Tưởng và em trai Tưởng: “Cút xuống đi!"

Ba mẹ Tưởng em hai Tưởng: “???"

“Cút xuống đi!"

Anh nói xong đứng lên, một tay kéo em trai Tưởng ném xuống xe, sau đó lại nói về phía ba mẹ Tưởng: “Xuống xe!"

Mẹ Tưởng đã kêu “A a”, sau đó Hàn Đông Nguyên lại trực tiếp xách ba Tưởng xuống xe, mẹ Tưởng sợ tới mức thét chói tai một tiếng, cuối cùng không cần Hàn Đông Nguyên động thủ, chính mình nhảy xuống xe.

Lúc trước bác Nhị Khánh cũng không biết có nghe được đối thoại lúc trước của mấy người hay không, dù sao giống như người không có việc gì, nhìn Hàn Đông Nguyên đuổi bọn họ xuống xe, chỉ nói: “Các người đi theo đại lộ này đi về phía trước, ước chừng đi hai giờ là có thể đến công xã, cũng không cần phải xe bò, bò kéo nhiều người như vậy cũng vất vả, trở về cày ruộng cũng không có sức lực.”

Nói xong cũng không để ý tới ba người, vỗ bò “Kẽo kẹt kẽo kẹt” rời đi.

Ba mẹ Tưởng nghe nói còn phải đi bộ hai giờ sắc mặt đã thay đổi, thét to một tiếng, rất tức giận!

Ba Tưởng mắng mẹ Tưởng: “Chỉ do bà lắm miệng, bà há miệng lắm vào, hiện tại tốt rồi!"

Nhìn đường núi mênh m.ô.n.g bát ngát phía trước, quả thực là trước mắt tối sầm.

Trên Xe bò tâm tình Trình Ninh rất tốt.

Đương nhiên, vốn dĩ tâm tình cũng không kém.

Chỉ là với cả nhà họ Tưởng, tâm tình của cô đều là tốt, xem náo nhiệt thôi mà.

Cô hỏi bác Nhị Khánh: “Bác Nhị Khánh, bọn họ xuống xe ở chỗ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

“Có thể có chuyện gì.”

Bác Nhị Khánh cười, nói: “Nơi này cách công xã vài dặm đường, một con đường cứ đi thẳng, trẻ con trong núi đi học một ngày qua lại cũng phải mấy giờ đều không có việc gì, ba bọn họ là dân lao động đi mấy giờ có thể có chuyện gì? Nói nữa, ban ngày ban mặt, cho dù là có việc, kia cũng là chuyện của chính bọn họ, liên quan gì đến chúng ta, giúp một chút còn phải nhận trách nhiệm sao? Lên xe liền nói xấu người khác, xứng đáng, chúng ta không nên quan tâm."

Trình Ninh cười tủm tỉm.

Hình như là cái lý này, nhưng cô và bác Nhị Khánh nói xong, vẫn là quay đầu hạ thấp giọng nói với Hàn Đông Nguyên: “Về sau đừng đánh người.”

Lại là những lời này.

Muốn nói Trình Ninh lải nhải khác thường, có rất nhiều chỗ.

Lúc trước đột nhiên chạy xuống nông thôn, vừa xây phòng ở lại là thu xếp người chuyển nhà, tiếp theo lại mời bác sĩ, cuối cùng đều chỉ hướng về phía nước lũ, cô nói cô mơ thấy tháng bảy đã xảy ra lũ lụt, anh bất ngờ bị thương ở trong nước lũ, cho nên cô xuống nông thôn, nhất cử nhất động đều làm chuẩn bị tất cả đề phòng lũ.

Vậy để anh đừng đánh người?

Có rất nhiều lần đều chỉ là việc nhỏ, cô đã đại kinh thất sắc mà giữ chặt anh, không ngừng lải nhải, nói cái gì “Quân tử không động thủ, vạn nhất người nọ sẽ có bệnh gì đó, ngày hôm sau đã c.h.ế.t thì làm sao”, một lần cũng thôi, nhưng rất nhiều lần đều vậy, mỗi lần vừa thấy anh đánh người sắc mặt đều thay đổi.

Lần đó anh cũng chính là đánh một quyền với Kỷ Thành Vân, rõ ràng cô chán ghét Kỷ Thành Vân như vậy, lại khẩn trương thành như vậy, gọi điện thoại riêng đến văn phòng xưởng máy móc gọi người lái xe đưa Kỷ Thành Vân đi bệnh viện kiểm tra, việc này nghĩ như thế nào đều kỳ quái.

Nói nữa, trước kia anh ở đại viện đánh nhau là chuyện bình thường, đánh đến nghiêm trọng hơn lần trước đánh Kỷ Thành Vân nhiều.

Khi đó cô cũng ở trong nhà, cũng không thấy cô có bao nhiêu phản ứng, nhiều nhất có đôi khi dùng đôi mắt đen nhánh trộm nhìn anh, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, cô như chim cút “Vèo” một cái đã không thấy tăm hơi.

Khi nào có phản ứng như bây giờ?

Còn không dừng mà lải nhải lẩm bẩm?

Chuyện lũ lụt là cô mơ thấy cái gì, cả ngày lải nhải bảo anh đừng đánh người, lại là vì cái gì?

Đơn thuần là không thích anh đánh người?

Anh cứ như vậy không lên tiếng bình tĩnh nhìn Trình Ninh một hồi lâu, nhìn đến Trình Ninh đều không được tự nhiên, mới đột nhiên nói: “Ninh Ninh, trước kia em cũng quan tâm anh như vậy?"

A?

Trình Ninh mờ mịt, cái gì kêu trước kia quan tâm anh như vậy?

Sau đó nhìn thấy Hàn Đông Nguyên cười một chút, ánh mắt mỉm cười chứa chút ôn nhu nhìn cô, nói: “Trước kia lúc anh đánh nhau ở nhà, anh nhìn thấy em trộm nhìn anh, khi đó có phải liền rất quan tâm anh hay không, nhưng lại không dám lại đây nói với anh?"

Trình Ninh: “???"

Cái kia, kỳ thật, cũng không có.

Lúc trước cô là thật sự chán ghét lại ghét bỏ lại sợ hãi.

Lúc còn rất nhỏ cô đã từng nhìn thấy anh đánh nhau, nhìn đến kinh hồn táng đảm, lúc sau đã sợ anh.

“Không có!"

Cô c.h.é.m định chặt sắt nói.

Hàn Đông Nguyên không tin, cười nói: “Anh nhớ rõ khi em còn nhỏ còn trộm lấy thuốc trị thương cho anh, còn tiêu độc lau miệng vết thương cho anh, chẳng lẽ không phải quan tâm anh?"

Trình Ninh mất tự nhiên, nói: “Em chỉ là nhìn anh khó chịu như vậy, em thấy những vết thương đó của anh hơi sợ hãi"

Vừa sợ hãi lại khó chịu, còn có lòng trắc ẩn.

Trong lòng cô vẫn nghĩ, nếu anh có mẹ ruột, khẳng định sẽ không như vậy.

Cô cũng không có mẹ ruột.

Nhưng ít nhất cô còn có cô.

Tuy cũng không giống nhau.

Hàn Đông Nguyên dựa vào lan can xe, cứ như vậy lười biếng mà nhìn cô.

Trình Ninh hơi chột dạ mà mở đôi mắt, một hồi lâu mới nói: “Đương nhiên lo lắng, nếu anh xảy ra chuyện, không biết bà nội phải thương tâm bao nhiêu. Cho nên..."

Cô nghĩ đến ban đầu mình muốn nói, vội kéo anh từ trật đề tài trở về, nói với anh: “Cho nên về sau không cần đánh người."

Hàn Đông Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, đột nhiên thấp giọng nói về phía cô: “Hôn một cái, em để anh hôn một cái, anh đồng ý với em”.

Đôi mắt Trình Ninh bỗng dưng trợn tròn, mặt lập tức đỏ, cái miệng nhỏ mím chặt, tay nhỏ đều nắm chặt, ngay ở lúc Hàn Đông Nguyên cho rằng nắm tay kia sẽ dừng ở trên người anh, lại không nghĩ một hồi lâu đều không có, ngược lại cô trừng mắt nhìn một hồi lâu, sau đó cắn môi, cũng không dám ngẩng mặt, thấp giọng nói: “Vậy anh hôn đi, anh đồng ý với em không được đổi ý"

Hàn Đông Nguyên lại ngẩn ra.

Anh vừa mới nói như vậy chẳng qua là cố ý nói nửa thật nửa giả chọc cô chơi, nghĩ cô khẳng định sẽ đánh mình một trận tơi bời.

Nào từng nghĩ cô sẽ là phản ứng này?

Anh ngơ ngẩn mà nhìn cô, chỉ cảm thấy tim như là bị người bắt lấy, nói không nên lời.

Để anh đồng ý cô, về sau không đánh người, quan trọng như vậy sao?

Vì sao?

Chính là mặc kệ là vì sao, cô đều là vì anh.

Anh nhìn cô.

Cô nghiêng mặt, cổ thon dài như ngọc, vài sợi tóc thật nhỏ hơi lung lay, vành tai hồng ướŧ áŧ, giờ phút này nhắm đôi mắt, lông mi rung động, tay nhỏ đặt ở bên cạnh người còn nắm thành quyền, hiển nhiên vô cùng hoảng loạn.

Anh muốn hôn cô sao?

Đương nhiên muốn, nghĩ đến tâm can phổi đều đau.

eyJpdiI6Ik1obVRpUGYwNUZFYW1WYXRKQlk3clE9PSIsInZhbHVlIjoiUWdyeExFVUdCZ0lHTUdRM25WNituSWR5eEhibWZsS3hyQis0VGxjT2RMa0crd2Rxbnp3U3dRaERJM0RHVzlKT2VISUMxc05sWVRPSEw2eW9QOHRaYlBLVUtBc3NJXC9yZ2lFWUhNY1pQZ0w3RUhTU1AxcFwvRFlReXp5bzd6NTZzbCtjcHdoVm5BZHNXQllJU2ZmckxKOGJ3VVRHSWtkYmg3c1VhWmNZVjd2TXYxd1FCaTFDeHp4V0xlaTl1djU4amx2Z3JFSVwvRjNHMVk0WHc0aVAzbW9tS2FmRU1wa2J6Q3lKeUxQQ2pjSHB6eGNOdm5GXC9JcVpcL1UxaUgyYm56djByIiwibWFjIjoiNTA2NTQzZjlmYzFiYTFhZDliMTZlMjViMDNlMmIzZmFmZGMxNTUwNDhlNjE5MjE3MjNkM2VlMTQ2NTA0Mjg5YSJ9
eyJpdiI6IkxBdFBWRkVQVkhZQW1neEhcL25jQkt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdrcHh2MTMwcnZrWXRqV214WU5XYzI2TGswMEQzdERXdVl5QVRSeU1KS0xSaXdvRlwvS1BuUjNSNStMS2JublwvNjVQQ2c4endvbGtYYWdrRlwvKzNMWWU5ZTdwS1hONm5ScnhTMlQxMUZpN1pFWVpmZUpkTkVWMzdrekFDYU1tZzVoODFYXC9nRDZxcUdEZ29BbEhxeDNKSzZkbXBhSXExc0xsK0JSUWw1QTM5OEh2XC9mYm1IWHRtYlo0azkxMDlIMjZHTlo4eHNYK1VJYTJiTVwvZklyK2RYRXc9PSIsIm1hYyI6ImRkZTBjNDg1YjFmYzY0NTUzYmQ2MTI1MGVlZDIyYWNhZDcwZDc1NjJjZTg2YWMwNzc4OTM2YzE5MDk4NmViZDMifQ==

Anh duỗi tay cầm tay nhỏ của cô đặt ở bên cạnh người, nắm thật chặt, nói: “Anh nói đùa với em thôi, anh đồng ý với em, không có chuyện gì khẳng định sẽ không lại tùy tiện đánh người"

Ads
';
Advertisement