Tuy rằng cô sống lâu, không, đã c.h.ế.t qua mấy chục năm rồi, thấy được rất nhiều chuyện thay đổi xung quanh nhà họ Hàn và anh, cô cũng học được rất nhiều điều từ trên người anh.
Nhưng suy cho cùng cô bị mắc kẹt ở một chỗ mấy chục năm, nên cô cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với người và nửa phần khôn khéo nào.
Thậm chí bởi vì mấy chục năm kia không giao tiếp với người, càng ngây thơ trong sáng hơn so người bình thường một chút.
Hàn Đông Nguyên nhìn cô.
Nhưng còn chưa lên tiếng, Trình Ninh đã lẩm bẩm nói: “Lúc trước anh không muốn đi công xã, không muốn liên quan quá nhiều đến bọn họ, bây giờ lại đột nhiên thay đổi quyết định, vì sao thế, bởi vì em sao?"
Cô hỏi anh, đôi mắt mở to chứa hơi nước nhìn anh, mang theo chút hoang mang và bối rối, trước mắt đều là anh.
Ai có thể chịu được chuyện này chứ?
Hàn Đông Nguyên duỗi tay đầu đặt cô gối lên đùi chính mình, nói: “Đúng, nhưng cũng không đầy đủ lắm."
Anh vẫn luôn lười xen vào chuyện của bọn họ.
Có lẽ không chịu nổi cô gái nhỏ nhìn thẳng anh, lửa sắp đốt đến trên người, còn muốn né tránh, đó không phải tính cách của anh.
Hơn nữa, anh càng không thể để người khác dám ức h.i.ế.p cô.
“Yên tâm, anh không xen vào chuyện của bọn họ."
Ít nhất, trước lúc tên họ Vương kia cút đi sẽ không.
Trình Ninh gối lên đùi anh, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Ngay từ đầu anh nói anh thích cô, cô thực sự không tin, bởi vì anh đối cô thật sự quá xấu rồi, làm sao có một người thích một người còn đối xử với cô tệ như vậy?
Nhưng hiện giờ ngồi bên cạnh anh, nghĩ lại những chuyện trước kia, kỳ thật dường như cũng không tệ đến thế.
Mà mỗi một chuyện anh làm vì cô đều thật sự tồn tại.
Cô đột nhiên thấp giọng hỏi anh: “Anh ba, khi đó, khi đó anh không bỏ được để em xuống nông thôn, mới đưa công tác cho em, thay em xuống nông thôn à?"
Hàn Đông Nguyên sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này.
Anh ấn đầu cô xuống, lúc này không nhìn thấy đôi mắt cô nên không quen, lại kéo cô lên, nhìn cô, nhìn trong chốc lát, chỉ cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô, một hồi lâu mới nói: “Ừ, cảm động sao? Cảm động thì hôn anh một chút."
Trình Ninh: “...”
Trình Ninh nhìn anh, duỗi tay vốn dĩ muốn đánh anh, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của, đôi mắt đột nhiên đau xót, tay rũ xuống tới, túm chặt quần áo trước n.g.ự.c anh, sau đó cúi đầu, nước mắt liền không chịu khống chế mà rơi xuống.
Anh nhìn thấy cô khóc bị dọa nhảy dựng, vội duỗi tay ôm lấy cô dỗ dành, nói: “Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, em không cho hôn thì không hôn, anh chỉ đang nói đùa với em. Thực xin lỗi, nếu em tức giận thì đánh anh đi, đừng khóc nữa.”
Trình Ninh nằm trong lòng n.g.ự.c anh, nước mắt lại càng thêm không chịu khống chế mà chảy xuống.
Hàn Đông Nguyên không biết vì sao cô khóc.
Tựa như lúc trước anh không biết vì sao cô lại xuống nông thôn, vì sao lại làm những chuyện đó.
Chẳng lẽ liền bởi vì nằm mơ, mơ thấy anh bị thương, sau đó bởi vì anh thay cô xuống nông thôn, cô mới khóc thành như vậy?
Hàn Đông Nguyên nghĩ trong này nhất định có một số chuyện anh không biết.
Khiến cô rõ ràng không thích anh lại luôn mềm lòng đối với anh.
Mà anh lại cậy vào sự mềm lòng và tin tưởng của cô, muốn giữ cô ở bên cạnh mình.
Anh cảm thấy bản thân rất đê tiện.
Nhưng không có biện pháp nào khác, trước nay anh đều không phải người tốt, cô đã đụng vào anh, chẳng lẽ còn muốn lại đẩy anh ra hay sao?
Hai người đều im lặng.
Qua hồi lâu, cuối cùng cảm xúc của Trình Ninh cũng dần bình tĩnh, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Được thôi, vậy chúng ta đi công xã. Ngay cả phó chủ nhiệm Vương kia, cũng không cần để ý tới bọn họ, anh không làm ở công xưởng, bọn họ muốn tính kế cũng không đến trên người của anh, khiến cho bọn họ tranh tới tranh lui mới tốt, dù sao không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ phải rời khỏi nơi này, bên phía đại đội, nhân lúc chúng ta còn ở đây có thể giúp bọn họ làm được chút nào hay chút ấy, cứ coi như báo đáp thôn dân nơi này vẫn luôn nhiệt tình và tin tưởng chúng ta.”
Rốt cuộc mọi chuyện ở kiếp trước như thế nào, cô cũng rất khó vạch trần.
Nhưng cách quỹ đạo kiếp trước càng ngày càng xa, đây là một chuyện tốt.
Cô cũng sợ ở lại đại đội, mặc kệ cô có cẩn thận như thế nào, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Còn không bằng trực tiếp rời xa.
Hàn Đông Nguyên nhìn cô.
Bởi vì vừa mới khóc, đôi mắt cô đỏ ửng, lông mi còn hơi ướt, một đám dính vào với nhau, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu khó tả.
Anh vươn tay cẩn thận sờ lông mi của cô, dường như muốn giúp cô lau khô nước mắt trên lông mi, một lúc sau mới nói: “Chúng ta? Em nói chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này?"
Cơ hồ không có một thanh niên trí thức nào xuống nông thôn mà không muốn trở về nội thành.
Nhưng cũng có rất ít giống cô chắc chắn không bao lâu nhất định có thể trở về nội thành.
Trình Ninh cắn môi, biết bản thân lại nói lỡ miệng, suy nghĩ trong chốc lát cũng không biết nên chắp vá như thế nào, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Anh thật biết làm cách nào chọc tức Trình Ninh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất