Trình Ninh cũng xác thực bị anh chọc tức, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Nhưng cô vừa mới khóc, cảm xúc kia bị trêu chọc dấy lên không hề tức giận, trừng mắt nhìn anh rồi quay đi.
Ngược lại sinh ra loại cảm xúc khác.
Kỳ thật hai ngày nay có rất nhiều lúc, cô cũng từng do dự, nên đối xử với anh như thế nào, hay là vẫn giống như trước kia? Hoặc ít nhất trong khoảng thời gian này nên bảo trì khoảng cách một chút, anh có chuyện gì đó không ổn, hoặc anh hiểu lầm cô.
Cô không ngốc, thật ra đã biết trước.
Có lẽ anh hiểu lầm cô, hiểu lầm cô vì anh nên mới xuống nông thôn, cô thật sự vì anh nên xuống nông thôn, nhưng lại không phải như anh nghĩ, sau đó bởi vì chuyện này, thế mà anh lục lọi những hành động cô ngẫu nhiên đối xử tốt với anh khi còn nhỏ ra, cho rằng khi đó cô quan tâm anh, hiểu lầm cô làm rất nhiều việc đến giờ đều bởi vì quan tâm anh, còn có giấc mơ mà cô nhắc đến kia...... Những chuyện này đều khiến anh hiểu lầm.
Có lẽ do từ trước đến nay chưa từng có người nào vì anh mà làm những chuyện đó.
Từ nhỏ đến lớn anh trưởng thành như thế nào, cô đều hiểu rõ.
Người bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy, khắp người toàn gai nhọn.
Nhưng bọn họ ở chung lâu như thế, luôn có một vài lần, sau khi anh bị thương bị cô nhìn thấy một chút mềm yếu, bị cô vô tình tới gần.
Cho nên anh mới có thể thích cô?
Chỉ có điều tình hình thực tế cũng không phải như vậy.
Nếu anh biết mọi chuyện, biết cô cũng không phải quan tâm anh, để ý anh như anh đã nghĩ mới tới gần anh, tất cả những chuyện cô làm đều có mục đích, dựa theo tính cách của anh, nói không chừng sẽ còn chán ghét cô hơn cả trước kia.
Bởi vì cô đã lừa gạt anh.
Cho nên cô cũng không muốn quan hệ của hai người phát triển theo hướng kia ngay lúc này.
Đặc biệt bây giờ anh rõ ràng đang xúc động.
Nhưng đối với anh ở hiện tại, cô vẫn luôn mềm lòng, vốn dĩ không từ chối anh được.
“Anh ba."
Ánh mắt cô rời khỏi người anh, nhìn ngọn núi phía xa, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn đừng đối xử tốt với em như vậy nữa, chúng ta cũng không nên quá gần gũi được không, em sợ về sau anh sẽ hận em."
Một câu này không thể nghi ngờ tựa như một cây đao cắm vào n.g.ự.c Hàn Đông Nguyên.
Vì sao anh phải hận cô chứ?
Trừ phi cô rời khỏi anh, cô không muốn anh nữa, còn có chuyện gì đáng để anh phải hận cô nữa?
Ở phía sau nơi cô nhìn không thấy, khuôn mặt anh tái nhợt trong giây lát.
Chẳng qua anh nhanh chóng che giấu vẻ mặt của mình, vươn tay nắm tay cô, giống như không quan tâm chút nào cười nói: “Sẽ không, không phải anh từng nói với em rồi sao, cho dù khoảng thời gian này, đợi đến lúc em trở về nội thành, nếu em vẫn không thích anh, thì cả đời này chúng ta không qua lại với nhau là được, hoặc vẫn giống như lúc trước, giả vờ như chưa từng gặp nhau.”
Trình Ninh quay đầu lại nhìn anh.
Cô quá hiểu rõ những thay đổi trên vẻ mặt của anh.
Chẳng sợ anh đang cười, dùng vẻ mặt không để ý mọi việc như ngày thường, nhưng cô lại nhạy bén cảm nhận được sự cô đơn ẩn dấu trong mắt anh.
Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt lạnh nhạt vờ như không quan tâm lại cô đơn này, quen thuộc đến mức vừa thấy lòng cô liền chua xót.
Tay cô chuyển động trong bàn tay anh, sau đó cầm một ngón tay của anh, nhẹ giọng nói: “Đến nỗi cả đời không qua lại với nhau sao? Chúng ta có thâm thù đại hận gì chứ? Dù có oán trách, cũng bởi khi còn nhỏ anh luôn bắt nạt em, em cũng không có ghi thù, dựa vào cái gì anh nói với em cả đời không qua lại với nhau chứ?"
Nói xong có hơi tức giận: “Là anh muốn như bây giờ, sau đó nói nếu về sau chúng ta không ở cùng nhau, liền cả đời không qua lại với nhau, vậy vì sao chúng ta không thể vẫn luôn giống như lúc trước, chung sống thật tốt chứ? Anh thật sự không nói lý lẽ.”
Hàn Đông Nguyên: “Giống như lúc trước là như thế nào?"
“Đó là khoảng thời gian này em xuống nông thôn ấy, chúng ta không phải sống chung khá tốt hay sao?" Cô nói.
Anh “Xùy” một tiếng.
Sống chung khá tốt?
Cô đều bò đến trên đầu anh, anh không thích cô, còn có thể để cô bò lên đầu anh sao?
“Đó là anh thích em, nên mới luôn chịu đựng em, em nhìn xem có khi nào anh từng nhường nhịn người khác hay sao?" Anh nói.
Nói xong thì nhìn cô trừng mắt nhìn mình, như thể biết rõ cô đang nghĩ gì, lại là “Xùy” một tiếng, mang theo chút trào phúng nói: “Đừng nói em là em gái của anh, em là em gái gì chứ. Hơn nữa, đến cả Hàn Nhất Mai anh cũng chưa từng nhường nhịn chút nào"
Trình Ninh: “......"
Được thôi.
Đối với chuyện này, thế mà cô không nói được một câu phản bác nào.
Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, khóe miệng nhếch lên, vươn tay sờ mặt cô, nói: “Có phải thích anh đối xử với em như vậy hay không? Giống như đối với em bây giờ à?"
Trình Ninh: “???"
Cô không thích anh đối xử tốt với cô một chút, chẳng lẽ lại thích mỗi ngày anh đều hung dữ với cô hay sao?
Anh nhịn không được giơ tay ôm cô, cô hơi không muốn, anh nói: “Em nhắm mắt lại, anh nói chuyện với em, cũng chỉ có hai ngày này, đợi em trở về Bắc Thành, anh còn có thể ôm em sao? Chờ lũ bất ngờ qua đi, cũng không biết em đã chạy khỏi anh từ khi nào."
Trình Ninh nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng ê ẩm mềm mại, nghĩ đến tương lai không thể biết trước, cuối cùng vẫn nghe lời anh.
Anh ôm vào trong lòng n.g.ự.c cô, hôn cổ của cô.
Anh thật sự quá thích cô, trắng trắng mềm mềm thơm tho dịu dàng ở bên cạnh anh, thời điểm không có người khác, anh hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm cô.
Anh cũng muốn nhẫn nhịn, nhịn thêm một chút, lại nhịn một chút, nhưng cô luôn trêu chọc anh, vừa trêu vừa cào, nhào nặn trái tim anh, khiến lòng anh không yên.
Anh nói: “Em thích anh đối xử với em như vậy, về sau phải thành thật đi theo anh, anh nói cho em biết, nếu em không muốn ở bên anh, còn muốn anh luôn nghe theo những lời em nói, thời thời khắc khắc ở cùng em là không được?."
“Cái gì thế."
Nụ hôn của anh mãnh liệt giống như con người anh, tính xâm lược rất mạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất