Đối với Trình Ninh mà nói, đây không phải lần đầu tiên, nhưng bởi vì lần đầu tiên quá mức khiếp sợ giống như sấm rền gió cuốn, còn chưa thật sự trải nghiệm được tư vị gì liền qua loa kết thúc, ngoại trừ khiếp sợ với hoảng loạn, lúc nhớ lại cũng không có cái gì khác.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, quan hệ giữa hai người khác biệt, bởi vì thỉnh thoảng anh hay trêu chọc, tuy cô còn hoảng loạn, nhưng lại không phải không có tâm lý chuẩn bị.
Theo bản năng cô muốn trốn tránh, nhưng không giống lần đầu tiên, lần đầu tiên đối với Hàn Đông Nguyên mà nói là bị dụ hoặc ngoài ý muốn.
Cho nên lúc đó cô giãy giụa anh liền buông tay ra.
Nhưng lần này lại không giống nhau.
Anh dường như bị dụ hoặc, nhưng đồng thời mang theo rất nhiều cảm xúc, anh thật sự muốn hôn cô, hung hăng mà hôn cô, in dấu vết của chính mình lên người cô, nhiễm lên hơi thở của anh, không cần vừa ở bên cạnh anh, không ngừng trêu chọc anh, dụ hoặc anh, còn thời thời khắc khắc nghĩ muốn rời khỏi anh.
Cho nên cô muốn tránh ra, nhưng anh không muốn, sao có thể để cô thoát được chứ?
Môi anh khô nóng, hơi thô ráp, còn có hơi thở của anh, tất cả đều mãnh liệt mà xâm nhập cô, cô chỉ cảm thấy có dòng điện truyền từ trên mỗi đến toàn thân, làm người run rẩy.
Cô nhanh chóng quên mất giãy giụa, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác xâm nhập ngày càng rõ ràng......
Cũng không biết qua bao lâu hai người mới tách ra.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Giờ phút này cô không biết, làn da trắng nõn trên mặt cô ban đầu sớm đã ửng hồng, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp như ngâm trong làn nước mùa xuân, có chút mơ màng, lại xinh đẹp lạ thường, môi đỏ vừa mới bị yêu thương qua, càng kiều diễm hơn, quả nhiên vừa thuần khiết lại vừa diễm lệ động lòng người.
Lúc đầu cô còn hơi ngờ nghệch, đến khi đôi mắt ngắm nhìn trên mặt anh, cô lập tức thẹn thùng mà quay mặt qua chỗ khác, hành động của cô cơ hồ khiến lòng anh hóa thành nước, anh ôm cô, cúi đầu hôn khóe mắt và gò má của cô, lại ôm cô vào trong lòng, định vỗ về mà xoa lưng cô.
Mọi lo lắng và bất an trong lòng cô đều đã được xoa dịu.
Anh nhìn cô lớn lên, làm sao không hiểu tính cách của cô.
Cô nằm trong lòng n.g.ự.c anh để mặc anh hôn môi như vậy, làm sao sẽ không thích anh, không muốn ở bên anh được chứ?
Chỉ là phản ứng chậm một chút, lại đối với việc quan hệ hai người thay đổi nên không quen, còn cảm thấy hơi lo lắng, cho nên mới có chút phản kháng.
Không sao cả, anh có rất nhiều thời gian.
Chỉ cần trong lòng cô có anh, chẳng sợ chỉ có một chút xíu, anh đều không quan tâm những chuyện khác.
Chờ đợi hồi lâu, cảm xúc của hai người đều ổn định, Trình Ninh nghĩ đến lời anh nói: “Đợi anh trở về Bắc Thành, em còn có thể ôm anh được không?”, liền túm túm quần áo anh, thấp giọng nói: “Vậy anh nhớ rõ, sau khi chúng ta về Bắc Thành, anh không cần lại giống như bây giờ, chúng ta vẫn nên giống như lúc trước, tránh cho cô và bà nhìn ra chuyện gì, thì thật phiền toái."
Đương nhiên Hàn Đông Nguyên biết lúc này nhất định không thể để cho người trong nhà biết, đặc biệt là cô của cô, người mẹ kế kia của anh, nghĩ đến đây anh cũng có chút đau đầu.
Bề ngoài anh và người mẹ kế kia của anh còn bình thường, nhưng anh biết bên trong bà không biết đã ghét bỏ anh đến chừng nào.
Tất nhiên với tính cách và cá tính của anh, bà ghét bỏ anh cũng là điều bình thường.
Trước kia anh không thèm để ý, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi đau đầu.
Chẳng qua cô nói như vậy khiến anh thấy hơi không vui, nói: “Sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết"
Mặt Trình Ninh nóng lên, mím môi, véo anh, nói: “Vậy cũng không phải thời điểm hiện tại, nếu để cô của em biết, nhất định sẽ cố gắng nghĩ mọi cách để không cho em quay về, em nói cho anh biết, chuyện này tuyệt đối không được, em nhất định phải trở về nông thôn."
Hàn Đông Nguyên nghe cô nói cô nhất định phải trở về, vô cùng vui mừng trong lòng, nắm lấy tay nhỏ của cô, nói: “Được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức"
Lại nói: “Em thích véo anh như vậy, về sau ở bên nhau, có phải mỗi ngày đều véo anh hay không?"
Anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng nói xong mới kịp thời nhận ra bản thân đang nói cái gì, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cơ thể anh tràn đầy hưng phấn.
Anh thở dài, nhắm hai mắt lại.
Anh thật là đồ vô lại.
Ngay từ đầu anh đã không phải có ý tốt gì với cô rồi.
Từ lần đầu tiên mơ thấy cô thời niên thiếu đã không phải rồi.
Cô đi Bắc Thành một khoảng thời gian cũng tốt, anh còn có thể nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được mỗi ngày cô lảng vảng trước mặt anh, vừa ngoan vừa mềm như vậy, còn thường xuyên tìm đường c.h.ế.t trêu chọc anh, anh thật sự sợ bản thân sẽ làm ra chuyện khốn nạn gì đó.
Lần đầu tiên là khi nào nhỉ.
Đương nhiên từ nhỏ đến lớn cũng có không ít người muốn hẹn hò với anh, chỉ là anh không có hứng thú.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất